Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 599: Mắc Kẹt

Trần Phong hiện tại không thể nhìn thấy hy vọng này, cho nên hắn không hài lòng với hiện trạng lúc bấy giờ.
Hắn cũng không hài lòng với Lộ Tiên Phong, Navilon, Đổng Sơn, u Thanh Lam và Schroeder - những người đang nắm quyền điều hành các hệ thống lớn, và cả chính mình.
Nhưng hắn vẫn không vội vàng, hiện tại đã có bằng chứng kết luận "Vĩnh Viễn Không Cô Độc" có thể loại bỏ chính xác nguy cơ nội chiến, lần sau, hắn quả thực có thể thi triển chiến thuật nuôi cổ tương đối cực đoan này.
Hắn không còn xác định bất kỳ mục tiêu nào để nếm thử thâm nhập vượt qua thời gian, không còn hy vọng xa vời rằng bản thân có thể vượt qua khoảng cách thời không mà nâng các vị lãnh tụ lên vị trí cao.
Trước tiên, phải làm suy yếu cảm giác tồn tại của chính mình, sau đó bảo tồn lý niệm khôn sống mống chết, giao nó cho hậu nhân tự mình lựa chọn.
Trần Phong nhớ tới trước đây rất lâu, khi hắn trò chuyện trên trời dưới đất với Chung Lôi, hắn đã nói về chủ đề có nên cứu Nhạc Phi hay không.
Lúc đó, hắn đã bị mắc kẹt bởi vấn đề này.
Chung Lôi nói:
"Lịch sử luôn có khả năng tự sửa đổi, nhân loại cũng có thể tìm được biện pháp giải quyết vấn đề..
Đừng biến mọi chuyện trở nên nặng nề như vậy, đừng nghĩ văn minh nhân loại yếu ớt.
Anh đã quá đề cao bản thân và quá coi thường sức mạnh và quán tính của văn minh nhân loại rồi đó.
Nếu như anh cảm thấy Nhạc Phi thực sự sẽ gây ra sóng gió, tạo thành bất lợi cho văn minh nhân loại, tại sao anh không làm thêm vài chuyện khác, thủ tiêu cái tác dụng phụ không đáng có kia, chẳng lẽ không được sao?"
Trần Phong lúc đó còn tưởng rằng hắn đã hiểu được những lời này, nhưng hiện tại xem ra là cái hiểu cái không rồi.
Lịch sử quanh đi quẩn lại một vòng lớn, mạch suy nghĩ của Trần Phong luôn tiến về phía trước, rẽ một khúc quanh, vượt qua 9 quẹo 18 rẽ, cuối cùng kiến thức về văn minh của hắn lại trở về điểm ban đầu, nơi mà Chung Lôi từng nói.
Cho nền văn minh và hậu nhân sự tự do chân chính.
Đừng đề cao bản thân quá, mà hãy trả lại quyền lựa chọn cho tất cả mọi người.
Nhóm lên ngọn lửa dã tính trong mỗi người, để tư duy của họ được tự do thực sự.
Chỉ có như thể, sức mạnh cá nhân và quần thể mới có thể được phát huy đến cực hạn, nền văn minh mới trên nên nở rộ như cỏ dại đâm thủng mặt đất.
Không thể phủ nhận tầm quan trọng của những lãnh tụ vĩ đại, nhưng ngoài việc noi theo những nhà lãnh đạo vĩ đại, mọi người cũng nên noi theo chính mình, tự mình làm lãnh tụ cho mình.
Chỉ có thế giới như vậy mới là một thế giới của sự tự do, tràn đầy hy vọng và năng lực vô tận.
Như vậy, mặc dù có thể lần này vẫn sẽ thua đến triệt để, nhưng cũng là thắng một cách đẹp mắt.
Bởi vì Trần Phong đã mơ hồ cảm ứng được quy luật của vũ trụ.
Vũ trụ có một lịch sử lâu đời như thế, có được một diện tích rộng lớn như vậy, nó vốn có khả năng vô tận.
Là một nền văn minh mới xuất hiện, nhân loại nhất định phải đối mặt với hiện thực tàn khốc.
Hiện thực này chính là, nhất định phải có một nền văn minh cấp cao hơn nền văn minh của nhân loại, ra đời sớm hơn, cường đại hơn và cực kỳ bá chủ trong vũ trụ.
Nền văn minh cấp cao hiện nay mà nhân loại nhìn thấy chính là kẻ mắt kép.
Nhân loại sẽ không cho phép một chủng tộc sống trí tuệ khác tồn tại cô lập với nhân loại trong Trái Đất hoặc Thái Dương Hệ.
Kể từ khi thống trị Trái Đất, việc mà bấy lâu nay nhân loại luôn cố gắng để làm, chính là liên tục càn quét và nghiên cứu Trái Đất cùng với Thái Dương Hệ, đồng thời quan sát xem có một nền văn minh trí tuệ nào khác ở gần đó hay không.
Đây là do bản chất tự bảo vệ mình của nền văn minh.
Nếu một ngày nào đó, chúng ta tìm thấy một nền văn minh trí tuệ khác được sinh sôi cô lập trong lãnh thổ cai trị của chính chúng ta, liệu chúng ta có nói chuyện trên trời dưới đất, từ thơ ca đến triết lý sống với đối phương không?
Hết sức hiển nhiên, chúng ta sẽ nhấc thanh đao đồ tể.
Bởi vì mặc dù vũ trụ dường như vô hạn, nhưng trong lãnh thổ của chính mình, tài nguyên của chúng ta vĩnh viễn có hạn.
Nền văn minh mắt kép cũng có suy nghĩ giống như vậy.
Phạm vi đã từng thống trị của nhân loại chính là Trái Đất.
Giả định, nền văn minh mắt kép thực sự cường đại như vậy, phạm vi thống trị của họ chính là dải Ngân Hà, hoặc là siêu đám Virgo.
Trước khi nền văn minh nhân loại vượt qua nền văn minh cấp 1, trước khi nhân loại có năng lực thoát ra khỏi Thái Dương Hệ, trong mắt của nền văn minh mắt kép, có lẽ nhân loại chỉ là đám khỉ đầu chó chỉ biết nhặt đá để đập vỡ quả óc chó.
Nhưng nếu nền văn minh nhân loại có thể làm chủ được công nghệ để chiết xuất hoàn toàn năng lượng của một hành tinh, lại có thể tạo ra một phi thuyền cỡ lớn với khả năng bay đường dài, tiến vào hệ hằng tinh tiếp theo để thiết lập một thuộc địa.
Như vậy, chuyện này cũng giống như việc đám khỉ kia bỗng nhiên phát minh ra ngôn ngữ khỉ, khắc câu đầu tiên trên phiến đá: "Bộ tộc khỉ không bao giờ làm nô lệ, dấu chân của bộ tộc khỉ chắc chắn sẽ đạp khắp dải Ngân Hà."
Vào thời điểm này, có lẽ việc đầu tiên mà tất cả nhân loại trên thế giới làm, chính là để đám quần thể khỉ này biến mất khỏi vũ trụ.
Đây là hiện thực khách quan của vũ trụ.
Cường quyền thì ăn sạch.
Nhưng kẻ yếu cũng không phải sinh ra là để bị tàn sát.
Khả năng vô hạn của vũ trụ không chỉ giới hạn ở cái chết của một nền văn minh yếu. Một nền văn minh yếu vẫn có khả năng tạo ra phép màu, dù khả năng này cực kỳ nhỏ.
Thậm chí, có thể nền văn minh mắt kép đã có được một cơ hội hoàn mỹ nào đó và lật đổ kẻ thống trị trước đó, cho nên mới có được vị thế hiện tại.
Tóm lại, nếu kẻ yếu muốn vượt qua sự khoảng cách cấp bậc tàn khốc do vũ trụ xây dựng với thời gian chênh lệch hàng thiên niên kỷ, hàng nghìn tỷ tỷ năm, lại vượt qua rào cản công nghệ, thì xin khẳng định một điều, đây là chuyện cực kỳ khó, nhưng chắc chắn vẫn có hy vọng.
Ngay cả khi tia hy vọng này chỉ là một phần tỷ, thì nó vẫn tồn tại.
Trần Phong bây giờ chính là cái hy vọng nhỏ bé này.
Văn minh đang mò mẫm, hắn cũng đang mò mẫm.
Những gì Trần Phong đang làm bây giờ, vẫn là một quá trình thử và sai.
Dù sao, hắn đã quen với việc thất bại, có khả năng chịu thua.
Nửa ngày sau, tất cả các pho tượng đều đang bị dỡ bỏ, không chừa một pho.
Gần như cùng lúc, bao gồm cả hội nghị chỉ huy quân sự mà hắn tổ chức lần trước, thông tin về cuộc chiến trong trí nhớ của Trần Phong cũng được phân tích một cách kĩ càng.
Trong hội nghị ở tuyến thời gian cuối cùng, hắn đã phải dùng chính miệng lưỡi của mình để giải thích rất nhiều điểm quan trọng.
Lần này, bởi vì Phồn Tinh trực tiếp công bố những hình ảnh trong ký ức, nên đã giúp Trần Phong tiết kiệm rất nhiều công sức.
Trong viện nghiên cứu lý luận quân sự và bộ tư lệnh chiến đấu, có mấy trăm nghìn nhà nghiên cứu lý luận quân sự đã phân tích ký ức chiến tranh của hắn một cách toàn diện và cẩn thận, điều này thuận tiện hơn nhiều so với việc bản thân tổng hợp rồi tự nói.
Sau nửa ngày, các bức tượng đã được tháo dỡ 80%, Trần Phong lại bước vào phòng họp nhỏ.
Lần này, số người tham gia hội nghị chưa tới 10 người.
“Tình huống thế nào?” Trần Phong hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận