Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 165: Các Anh Đang Đùa Giỡn Tôi?

Tiến sĩ Sergey không hổ được xưng là một trong những nhà khoa học vĩ đại nhất trong ngàn năm nay.
Có lẽ ông ta không phải là người thông minh nhất, nhưng nhất định ông ta là người sáng tạo và can đảm nhất.
Đồng thời, ông ta còn là người nắm quyền lực và tài nguyên lớn nhất trong các nhà khoa học trong lịch sử nhân loại.
Ông ta là một người thông minh tuyệt đỉnh và điên cuồng cực độ, đồng thời, còn là người nắm giữ thứ quyền lực mà không kẻ nào có thể áp chế được, những chuyện mà ông ta có thể làm đều vượt sức tưởng tượng của mọi người.
Tại niên đại mà ông ta nắm quyền, làm gì có sự tồn tại của "ủy ban điều hành", không ai có thể áp chế ông ta.
Trong 5 tháng cầm quyền ngắn ngủi, Sergey đã thử rất nhiều thí nghiệm khoa học mà không ai có thể tưởng tượng hoặc phục chế được.
Mà thứ ông ta đắc ý nhất, chính là chôn giấu một quả bom lượng tử Quark.
Điểm khó khăn chân chính không phải là thiết kế hay chế tạo ra một quả bom có thể vùi vào lòng đất, mà là hoàn thành một thứ mà cho đến năm trăm năm sau, vẫn không có ai có thể chắc chắn 100% nắm bắt được cơ chế kích hoạt và phá giải thuật toán mã hóa.
Lúc này nó trở thành nhành cỏ cứu mạng Trần Phong.
5 phút sau, một mình Trần Phong ở trong khoang y tế, xem xong quyển nhật ký Sergey, rồi gập nó lại, đặt lại vào rương mã hóa.
Sau đó, Trần Phong yêu cầu một phòng làm việc cá nhân.
Trước khi vào phòng làm việc, hắn nói với nhân viên truyền tin: "Chủ động liên lạc quân đội, nói cho bọn họ biết. Bọn họ được chọn một người đại diện để tiến hành truyền tin tuyệt mật với tôi. Những thứ can hệ tới lần truyền tin này rất trọng đại, không được để người thứ ba nghe lén, sau khi truyền tin, đối phương sẽ biết cái gì nên nói cái gì không thể."
Không lâu sau, nhân viên truyền tin trả lời tin: "Quân đội cự tuyệt, bảo rằng cần có ít nhất 3 người đại diện đồng thời tham dự đàm phán."
Trần Phong nhún vai: "Vậy anh nói cho bọn họ biết, tôi không nói nữa, tôi sẽ cho nổ tung Trái Đất, mọi người 'nhất phách lưỡng tán'."
Đương nhiên Trần Phong chỉ đang phô trương thanh thế hòng hù dọa đối phương mà thôi.
Chủ ý của hắn cũng không phải là muốn nổ tung Trái Đất, nhưng một khi hắn tiết lộ với người ngoài rằng hắn đang nắm giữ năng lực này, thì chí ít cũng phải để lộ một phần của cách kích hoạt.
Nhưng hắn lại không thể bảo đảm, rằng người đại diện của ủy ban điều hành có phải đã bị thâm nhập hoàn toàn và biến thành kẻ phản bội hay không.
Lần này, hắn là người tiết lộ tin tức.
Vậy thì, nếu quả bom nổ trước thời hạn, thì có thể chắc chắn một điều, người đàm phán với hắn có vấn đề, tất nhiên, đối phương chính là hung thủ.
Chỉ cần là người có đầu óc bình thường, bất cứ ai quan tâm đến sự tồn vong của nhân loại đều sẽ biết rằng, cách thức kết thúc đáng sợ này không thể để cho nhiều người biết được.
Hoặc cũng có thể, trạm không gian có thể may mắn chạy thoát thân dưới vụ nổ lớn này, sau đó ba người này sẽ nghi kỵ lẫn nhau, hoặc đem cái "nồi" này cho Trần Phong "cõng"!
Trần Phong không cho phép xuất hiện loại tình huống này, cho nên, hắn chỉ muốn đàm phán với một người, duy nhất.
Khi tới lần sau, nếu như người này còn tồn tại, mặc kệ là người này có chức vụ gì, thì hắn sẽ để mắt tới đối phương một chút, hoặc nếu kẻ này có vấn đề thì hắn sẽ sớm bóp chết nguy cơ từ trong trứng nước.
Đây là kỹ xảo đàm phán mà Trần Phong vừa học được từ Đường Thiên Tâm: cẩn thận thì sẽ không mắc sai lầm lớn.
Không lâu sau, bên kia hồi đáp.
Lính truyền tin nói: "Bọn họ đồng ý rồi."
Trần Phong gật đầu, "Vậy thì kết nối truyền tin đi!"
Mười giây sau, màn hình kênh truyền tin tuyệt mật phía trước mặt hắn hiện lên một gương mặt.
Không ngoài dự đoán, quả nhiên ủy ban điều hành đã cử ủy viên thường vụ Lộ Tiên Phong, một người cùng dân tộc cùng màu da màu tóc với Trần Phong.
"Chào anh, Trần Phong."
Lộ ủy viên mỉm cười chào hỏi.
Trần Phong gật đầu: "Chào anh."
"Chiến hạm của chúng tôi đã rút lui, các anh có thể lên đường."
Trần Phong cười lạnh: "Anh đang đùa bỡn tôi đấy à?"
"..." Lộ Tiên Phong không đáp lại câu hỏi này.
Hai người đều ngầm hiểu.
Trần Phong cũng lười vạch trần: "Hỏi anh một lần nữa, anh chắc chắn bên anh không có người thứ 3 nghe lén cuộc trò chuyện này chứ?"
Lộ Tiên Phong làm bộ nhìn xung quanh, sau đó gật đầu: "Tôi chắc chắn."
"Vậy thì tốt, anh có biết có cách thứ 2 để kích hoạt quả bom lượng tử Quark của Sergey không?"
Lộ Tiên Phong cau mày: "Thật sự có cách kích hoạt thứ 2?"
"Có thật, hơn nữa, tôi biết."
Lộ Tiên Phong hơi ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng tỉnh táo: "Anh thực sự đã biết rồi?"
Trần Phong "Dĩ nhiên."
Thời gian phảng phất ngừng lại, nội tâm Lộ Tiên Phong rơi vào trạng thái đấu tranh kịch liệt.
Anh ta biết rõ điều này có nghĩa là gì.
Trước khi bắt đầu trò chuyện, anh ta cũng không nghĩ rằng cuộc trò chuyện này sẽ vọt đến trình độ này.
Là chuyện liên quan đến sự tồn vong của cả Trái Đất.
Tư duy logic của anh ta bảo với anh ta rằng cần phải thương lượng với một người nữa, nhưng anh ta lập tức phản ứng kịp, không ai có thể thương lượng chung chuyện này.
Anh ta lại muốn nói rằng mình không tin, nhưng suy đoán logic nói cho anh ta biết, nếu nói như vậy thì sẽ có đến 80% là sẽ chọc giận Trần Phong.
Mà tâm tình của cái người tên Trần Phong biến hóa vô cùng ảo diệu, cũng cực kỳ nguy hiểm.
Hắn là kiểu người 'nói là làm'.
Trần Phong đã sớm dự liệu được loại biểu hiện này của Lộ Tiên Phong.
Anh ta là một người quá mức ỷ lại vào tư duy logic, gặp phải tình huống vừa bất ngờ lại quan trọng như thế này, anh ta không thể nào quyết định dựa vào logic được, lại càng không có cách nào tìm người thương lượng để chia nhau gánh vác trách nhiệm, nên chắc chắn anh ta sẽ rơi vào trạng thái do dự vô năng.
Trần Phong thậm chí còn biết rõ ba chữ xuất hiện với tần số cao nhất trong lòng Lộ Tiên Phong lúc này là gì.
Tất nhiên là "Tôi không tin" .
Nhưng anh ta lại không dám nói.
Chuyện này thực sự vô cùng vô cùng vô cùng buồn cười.
Trần Phong cũng mặc kệ anh ta, cầm lấy cây đàn ghi-ta ở bên cạnh.
Đây là cây đàn ghi-ta mà hắn mới bảo u Thanh Lam dùng máy chế tạo nguyên tử làm ra.
Lộ Tiên Phong nói: "Anh đừng cố làm ra vẻ huyền bí, đây là đang lãng phí thời gian của tất cả mọi người."
Trần Phong cúi đầu không đáp, lão luyện điều chỉnh dây.
10 giây sau, hắn chỉnh dây xong, ngón tay Trần Phong lướt trên cây đàn, liên tục phát ra một tiếng tinh tang, sau đó năm ngón tay của hắn đè lên dây đàn, đầu hơi cúi thấp, lại mở mắt ra liếc Lộ Tiên Phong một cái.
"Sinh mạng của tôi đang ở trên tay các anh, bất kỳ lúc nào các anh cũng có thể bắn rơi chúng tôi. Tôi sẽ nói đùa với các anh sao? Tôi biết cách anh chắc chắn sẽ không tin, anh sẽ cho rằng tôi đang phô trương thanh thế, nhưng cũng chẳng sao, rất nhanh thôi, anh sẽ rõ ràng hết thảy."
Ngón tay Trần Phong bắt đầu di chuyển, đơn giản thử vài hợp âm, sau đó hơi ngừng tay.
Mặc dù Lộ Tiên Phong không biết rõ nội tình, nhưng cũng không dám khinh thường.
Trần Phong lầm bầm lầu bầu cười nói: "Xin lỗi nhé, lần đầu tiên thử chơi khúc phổ ngược bằng đàn ghi-ta, có chút không quen tay lắm, tôi phải lật ngược nó trong đầu trước đấy. Thôi bỏ đi, tôi sẽ chơi nó một cách đàng hoàng vậy, tránh cho Lộ ủy viên không nhận ra bài hát này."
Dứt lời, ở thời khắc hết sức vi diệu này, hắn gảy lên một khúc ca.
Lộ ủy viên hoang mang vài giây, không dám bảo rằng hắn đang đùa bỡn nữa.
Bài hát mà Trần Phong đàn chính là "Thiêu Đốt Bản Thân".
Thế nhân đều biết, thúc đẩy Sergey bước lên con đường phản kháng, chính là bản tiếng Anh của "Thiêu Đốt Bản Thân" do Chung Lôi sáng tác!
Mỗi một thành viên của ủy ban điều hành hay ban lãnh đạo, đều phải tìm hiểu và nghiên cứu về cuộc đời và trạng thái biến đổi tinh thần của tiến sĩ Sergey cũng như những thành tựu khoa học kỹ thuật mà ông ta để lại, đây là một môn học bắt buộc.
Lộ Tiên Phong nghe qua bài hát này không dưới trăm lần, trình độ hiểu biết nghệ thuật cũng khá sâu.
Trần Phong đàn xong một khúc này, hỏi: "Lộ ủy viên, kỹ xảo diễn tấu của tôi thế nào?"
Lộ Tiên Phong trầm ngâm một lúc lâu.
Giờ phút này, anh ta chẳng muốn thảo luận về nghệ thuật với Trần Phong, nhưng anh ta biết rõ Trần Phong sẽ không làm điều thừa thãi.
Anh ta nói: "Kỹ xảo diễn tấu vô cùng hoàn mỹ, chính xác đến mức không thể xoi mói. So với "Thiêu Đốt Bản Thân" bản tiếng Trung thì có khác chút xíu, nhưng so với bản tiếng Anh thì giống như đúc, khiến tôi nghe mà thổn thức."
Trần Phong cười haha: "Quá khen."
Bạn cần đăng nhập để bình luận