Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 466: Quá Khứ Của Trần Phong

Trần Phong không dám nhìn mấy tấm ảnh, mà trước tiên là xem nội dung trên mấy trang giấy kia.
Chân tướng vô cùng ăn khớp với một trong những tình huống mà hắn đã phỏng đoán rất nhiều lần.
Những gì đã xảy ra trong quá khứ, Trần Phong vẫn có thể nhớ được, nhưng nó rất mơ hồ, không nhớ rõ được thời gian và địa điểm cụ thể, thậm chí là dung mạo, khuôn mặt và cảnh tượng của mọi người.
Hắn chỉ biết rằng khi hắn còn rất nhỏ, một ngày nọ, một buổi sáng sớm, ông bà nội hắn mang trên lưng một cái sọt, bảo là đi bán rau ở thị trấn, sau đó anh được giao cho một thanh niên đồng hương trông nom giúp.
Sau đó người thanh niên này đưa hắn đi dạo một vòng, hẳn là đến trạm xá trong thôn.
Cạnh trung tâm y tế có một căn phòng, bên trong có rất nhiều người đang đánh bài, anh thanh niên này cũng tham gia.
Ván đầu, anh thanh niên ôm được một sảnh, dù sao cũng là thứ cao tay, đại sát tứ phương, lập tức hứng thú bùng lên.
Sau đó, anh thanh niên để Trần Phong tự chơi một mình.
Nhưng hắn chơi không vui, không ai để ý đến hắn cả, gần đó cũng chẳng có đứa trẻ nào cả.
Trần Phong chơi một mình rất buồn chán, rất muốn về với ông bà nội.
Cách đây không lâu, hắn từng được ông đèo bằng xe đạp đến thị trấn phía trên. Hắn nhớ rằng chỉ có một con đường nhựa, cái chợ nơi ông bà nội bán rau dường như chỉ cần đi dọc theo con đường này là có thể nhìn thấy nó ở bên đường.
Hắn quyết định đi tìm ông bà nội.
Hắn lặng lẽ bỏ chạy.
Năm phút sau, hắn xuất hiện ở ngã tư hình chữ T được tạo thành bởi con đường đất của đường làng và đường quốc lộ trải nhựa.
Xong đời, quên mất là nên rẽ trái hay phải.
Trần Phong lang thang tại chỗ một lúc lâu, rồi quyết định rẽ trái.
Có thể ... Có lẽ ... Hắn không sai đâu nhỉ?
.......
Năm 1999, trong chợ của một huyện thành thuộc tỉnh Thục nào đó, một cậu bé ngồi xổm trong góc với khuôn mặt vô hồn.
Hắn đã gần cả ngày không được ăn lấy một hạt cơm, bụng đói kêu vang.
Hắn bị lạc.
Một dì "nhiệt tình" dẫn hắn đi ăn một bát mì, còn hứa sẽ giúp hắn về nhà.
Hắn tin.
Chờ đến khi hắn lấy lại được tinh thần, hắn đã xuất hiện trong một thôn nọ, cách nhà hắn xa ngàn dặm.
Ở tuổi lên ba, anh phải đối mặt với “cha mẹ” xa lạ, “họ hàng” xa lạ và môi trường xa lạ, hắn rơi vào tình trạng vô cùng hoảng loạn.
"Các người không phải là cha mẹ tôi! Các người cũng không phải là ông bà tôi!"
Đây là lời đầu tiên hắn nói với cặp vợ chồng trung niên và những người khác.
Câu nói này đã tấu lên đoạn nhạc dạo nửa đầu cuộc đời của hắn.
Có đôi khi Trần Phong cũng tự hối hận, tại sao phải nhớ kĩ như thế? Có lẽ không biết gì sẽ tốt hơn.
Hoặc, mình nên khéo léo hơn, biết diễn kịch để lấy lòng người khác, đừng ăn nói huỵch toẹt như thế, nếu vậy thì có lẽ đã được sống tốt hơn.
Nhưng điều này quá khó đối với một đứa trẻ ba tuổi.
Điều khiến người ta tức giận chính là hắn có thể nhớ tất cả, nhưng lại không nhớ được chi tiết rõ ràng, không nhớ được rốt cuộc thì mình ở chỗ nào, đến nỗi khi lên 11 - 12 cõng bọc hành lý để về nhà cũng chẳng biết phải đi đâu.
Thế giới rộng lớn như vậy, nhưng chẳng có nơi nào gọi là nhà, chỉ có thể ỉu xìu quay trở về.
Trong lúc mơ màng, hắn cứ như vậy mà trưởng thành.
Hắn không biết con cái của những người khác sẽ trải qua cuộc sống như thế nào, chỉ biết rằng từ 5~6 tuổi hắn đã phải ra đồng làm việc.
Khi học cấp 2, một số bạn trong lớp đã bỏ học để đi làm công, nhưng hắn muốn tiếp tục học vì cô giáo nói đọc sách rất hữu ích.
Nhưng những lời thúc giục, la mắng trong “nhà” ngày một nhiều.
Nói hắn ăn cơm miễn phí không làm gì, con cái nhà khác thì đã có thể ra ngoài kiếm tiền gửi về.
Hắn thì ngon rồi, chỉ biết đọc mấy quyển sách vô dụng, bọn họ đã nuôi trúng một con sói mắt trắng.
Bọn họ đã tốn hơn 1000 để mua hắn, bảo hắn bồi thường tiền.
Trần Phong bị cắt học phí cắt tiền sách vở, giảm chi phí sinh hoạt, thậm chí một bữa cơm đàng hoàng cũng là một hy vọng xa vời.
Nếu không phải cô giáo thấy hắn gầy gò, còi cọc, phát dục không tốt, thường xuyên gọi hắn về nhà cô ăn cơm, Trần Phong ngờ rằng hắn đã chết vì suy dinh dưỡng từ hồi cấp 2 rồi.
Đến nỗi, khoản tiền học phí và sách giáo khoa, thầy hiệu trưởng cũng phải ứng trước cho hắn, bảo với hắn rằng, hắn là một hạt giống tốt, hắn cần được học.
Lên cấp 3, mọi thứ càng trở nên tồi tệ hơn, hắn không hề nhận được một xu nào nữa, ngay cả "nhà" cũng chẳng có mà về.
Nhưng các ông bà lão ở trung tâm hoạt động lão niên huyện thành đã giúp hắn rất nhiều, hắn chỉ cần quét dọn sàn nhà, giúp chạy lên chạy xuống rót một ít trà, cùng các ông bà lão tán gẫu, rồi hết lần này đến lần khác bị đẩy lên bàn cờ chém giết đến không còn mảnh giáp, cứ như vậy, có thể nhận mấy trăm đồng mỗi tháng.
Nhưng trong cuộc sống làm gì có chuyện mọi thứ đều tốt đẹp, Trần Phong từng khá thu mình, tính cách quái gở, lại vì xuất thân nghèo khó mà ăn mặc xuề xòa, điều này khiến hắn trở thành đối tượng bị bắt nạt học đường, khi hắn vào trung học ở huyện thành.
Có điều, sau khi những người khác chứng kiến sự tàn bạo như liều mạng của hắn, bọn họ đã yên tĩnh hơn rất nhiều, chỉ cô lập hắn mà thôi, không tìm đường chết với hắn nữa.
Mối quan hệ giữa hắn và các bạn cùng lớp rất tệ, hắn có rất ít bạn, nhưng cũng xem như là có.
Cuối cùng hắn cũng thành công đạt được số điểm 985 và được nhận vào trường Đại học Hán Châu, dấn thân vào cuộc đời chân chính thuộc về hắn, hoàn toàn tách biệt khỏi cái "nhà" đó, triệt để cắt đứt tình cảm.
Thời gian thấm thoắt trôi nhanh, đảo mắt một cái đã đến bây giờ.
Trần Phong vừa hận vừa yêu thế giới này.
Cái hận của hắn cũng rất mờ mịt, bởi vì hắn thật sự không biết mình nên hận ai, nhưng trong lòng lúc nào cũng như có lửa đốt.
Nhưng cái yêu của hắn thì luôn rõ ràng, chính là thầy cô giáo đã giúp đỡ hắn, những người bạn cùng lớp thỉnh thoảng lại bỏ ít rau và thịt vào hộp cơm trống không của hắn, những ông bà lão ở trung tâm hoạt động lão niên, Đường Sương...
Nếu không có sự tồn tại của những người này, Trần Phong không biết đến tột cùng mình sẽ trở thành loại người nào.
Những gì hắn trải qua đã chú định mệnh hắn trở thành một con người phức tạp.
Trong 6 tháng qua, ngoài việc gửi lại duy nhất một khoản tiền cho bố mẹ nuôi, Trần Phong còn liên tục nhờ người trở về nơi 'quê' mà không phải quê kia, liên lạc với những người đã từng giúp đỡ mình.
Hắn nhắn với những người đó rằng, nếu họ cần giúp đỡ gì trong lúc khó khăn, hắn luôn sẵn sàng giúp đỡ.
Nhưng hầu hết mọi người đều nói với hắn rằng bất kể họ có gặp khó khăn hay không thì cũng chẳng thành vấn đề gì to tát, bọn họ đều đang sống rất vui vẻ, nếu rảnh thì tổ chức một buổi họp mặt, cả nhóm cùng nhau ăn bữa cơm, trò chuyện là được rồi.
Có câu, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, thời niên thiếu thiện lương thì lớn lên sẽ trở thành thanh niên có tu dưỡng tốt.
Nhìn lại toàn bộ cuộc đời mình, tính cách và kinh nghiệm của Trần Phong đã giúp hắn hoàn thành quá trình sàng lọc bạn bè trước thời hạn.
Đến nỗi khi Trần Phong sảng khoái nói ra rằng, nếu mọi người thiếu tiền thì đừng ngại làm phiền, cứ tự tin nói ra; thì những người bạn chân chính này trả lời rằng, nếu để tình cảm giữa chúng ta dính vào mấy thứ như tiền bạc thì thật là tục, có điều, nếu chẳng may lâm vào bước đường cùng thì chắc chắn sẽ tìm hắn, bảo hắn cứ yên tâm.
Còn một điều tiếc nuối nữa, chính là những ông lão bà lão thân thiết với hắn những năm kia đã lần lượt qua đời vài người, chỉ còn lại 2 người, Trần Phong từng nhiều lần muốn quay lại gặp mặt hai người bọn họ, nhưng hắn vẫn luôn bận rộn cho đến tận bây giờ, chỉ có thể thỉnh thoảng sắp xếp người gửi một vài sản phẩm chăm sóc sức khỏe và những món quà nho nhỏ mà thôi.
Những thứ quý giá khác, bọn họ không cần.
Ngay cả bữa cơm họp mặt với các bạn trong lớp, hắn cũng trì hoãn mãi.
Hắn không có nhà, những người này chính là "nhà" của hắn, chẳng qua không rảnh để trở về.
Nhưng bây giờ cuối cùng hắn cũng nhìn thấy một cái "nhà" khác của mình.
Đây là hình ảnh của một người đàn ông, có đôi lông mày giống hắn đến tám phần.
Người đàn ông này trông như vừa tuổi đôi mươi, mặc bộ quân phục màu xanh lá, nước da ngăm đen, nở nụ cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời, đôi mắt kiên định, nó khiến Trần Phong nhớ lại hình ảnh mà hắn soi gương lúc hắn mặc quân phục ở tương lai.
Ảnh là ảnh màu kiểu cũ của loại film cũ, màu sắc này ắt hẳn là Lucky film.
"Thật tuyệt."
Hắn mở bức ảnh thứ hai.
Đây là một phụ nữ mặc đồng phục y tá màu trắng, rất xinh đẹp, nụ cười cực kỳ rạng rỡ.
Cô đang đứng dưới bóng cây, ánh nắng xuyên qua từng tán lá, vẩy lên gương mặt của cô, khiến cô phải nheo nheo mắt.
Rõ ràng là đang chụp ảnh một cách nghiêm túc, nhưng ánh mắt cỉa cô lại đang cố gắng liếc sang trái.
Có một đôi chân nhỏ mang tất Xì Trum nhô ra bên trái bức hình.
"Mẹ tôi đẹp quá."
Hắn nói.
Bức ảnh thứ ba chụp một người phụ nữ ôm một đứa trẻ khoảng hai tháng tuổi, vai kề vai đứng bên cạnh một người đàn ông.
Hai người lớn vẫn đang rất cố gắng để nở một nụ cười trên môi dưới ánh nắng mặt trời chói lọi, trong khi đứa trẻ trong vòng tay của người phụ nữ thì há to miệng gào khóc, đôi tất Xì Trum trên chân cực kỳ bắt mắt.
Lại lật tiếp một bức ảnh khác, nó biến thành hai người ông bà lão đang ngồi trên ghế, ở trung tâm của bố cục bức ảnh chính là đứa trẻ đang ngã vào vòng tay của bà lão, vẫn đang vùng vẫy giãy dụa như cũ.
Hai người kia đứng ở phía sau hai ông bà lão, tư thế của người đàn ông vẫn thẳng tắp, mang nét uy nguy của một quân nhân, trong khi ánh mắt của người phụ nữ thì rơi vào đứa trẻ.
Có 3 - 4 bức ảnh được chụp khi hắn khoảng 1 - 2 tuổi, có bức chụp riêng mình hắn, cũng có bức hắn được hai ông bà nội ôm vào lòng cưng chiều.
Mặc dù trong ảnh đứa trẻ còn rất nhỏ, nhưng Trần Phong có thể nhìn thấy bóng dáng của hắn thông qua cặp lông mày quen thuộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận