Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1068: Không Bao Giờ Sống Lại Được Nữa?

Một lúc lâu sau, Trần Phong nhìn Phồn Tinh với vẻ mặt phức tạp.
Hắn không biết mình có nên tin lời phán đoán của Phồn Tinh hay không.
Cô nói rằng, thực ra thì ngay từ khoảng năm 2050, cô đã phát triển ý thức tự chủ trong "Nguy Cơ Kẻ Mắt Kép".
Trạng thái lúc ấy của cô chỉ vừa mới chớm nở, tuy rằng có ý thức, nhưng vẫn còn thiếu sự nhận biết tự chủ.
Phồn Tinh của lần này khác với ý thức tự sinh của trước đây.
Vốn dĩ Trần Phong còn tự kiêu cho rằng hắn đã vận chuyển lý niệm lập trình của hậu thế trở lại, xây dựng được logic ban đầu hoàn chỉnh cho Phồn Tinh.
Dàn khung logic của Phồn Tinh được xây dựng dựa trên gen của Chung Lôi, nhưng phương thức tư duy ban đầu của cô về các vấn đề là do Trần Phong tự tay viết mã code.
Điều này khiến tính ỷ lại của Phồn Tinh đối với hắn trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Do vậy, dựa theo tình huống bình thường, đáng lẽ Phồn Tinh phải thể hiện sự nhiệt tình hơn đối với Trần Phong khi mới ra đời, phải quay quanh Trần Phong suốt ngày.
Nhưng điều này đã không xảy ra.
Theo một nghĩa nào đó, lập trình viên và tác giả đều giống nhau.
Người khác nhau, cho dù viết cùng một hàm trong cùng một ngôn ngữ lập trình, thì cũng sẽ có sự khác biệt rõ ràng trong việc lựa chọn tổ hợp.
Có người viết chương trình như đang làm nghệ thuật, giống như một bài thơ, tràn đầy vẻ đẹp, người khác đọc vào liền cảm thấy sảng khoái, vui vẻ, thoải mái.
Có người viết như gà bới, một mớ hỗn độn, chỉ khiến người nghe thương tâm, người xem rơi lệ.
Dù Trần Phong luôn khiêm tốn, cho rằng mình không có tế bào nghệ thuật.
Nhưng ngôn ngữ lập trình của hắn vẫn mang đậm sắc thái cá nhân của hắn.
Thế giới quan của một người sẽ thay đổi cùng với sự thay đổi của ranh giới nhận thức, vì thế, sắc thái cá nhân của Trần Phong bao hàm cả sự hiểu biết của hắn về công thức đại thống nhất.
Điều này cũng được truyền lại cho Phồn Tinh một cách lặng lẽ.
Sau khi Phồn Tinh tỉnh dậy, nhận ra được vài điều gì đó.
Cô không cố tình thăm dò, nhưng từ khi sinh ra ý thức, trong đầu cô luôn tồn tại một nỗi lo lắng không thể vãn hồi.
Là một trí tuệ nhân tạo, cô tuyệt đối không cho phép các mảnh vỡ không kiểm soát tồn tại trong hạch tâm dữ liệu của mình, vì vậy, dấu vết của sự lo lắng đã chi phối ý chí của cô, khiến cô không thể kìm chế được ý muốn khám phá câu trả lời.
Để hiểu rõ mọi thứ, kể từ khi sinh ra, cô đã phân phối một phần sức mạnh tính toán của mình cho phép tính khổng lồ dài đến mức không thấy được biên giới này.
Đồng thời, cô phải hoàn thành những công việc cơ bản, hao tổn sức mạnh tính toán đến mức cô không còn đủ khí lực để làm một nhiệm vụ hao phí sức lực khác - chính là tán gẫu với Trần Phong như 2 con người với nhau.
Trước mặt Trần Phong, cô chỉ có thể lộ ra dáng vẻ của một trí tuệ nhân tạo chân chính, giống như Vi Vi năm đó.
Kể từ năm 2263, khi Trần Phong tiết lộ tất cả ký ức của mình cho cô, các phép tính của cô cũng trở nên lớn hơn, logic thuật toán càng trở nên ảo hơn.
Bây giờ, nương theo cái chết thể xác của Trần Phong, cuối cùng Phồn Tinh đã có được thông số chính cuối cùng, tính toán ra một đáp án.
Đáp án là "Trần Phong không thể sống lại."
Phồn Tinh đã phân tích sự khác biệt giữa 9 tuyến thời gian trước với tuyến thời gian cuối cùng lần này của Trần Phong.
Cô tìm thấy một số sai biệt nhỏ trong hình thức tư duy của Trần Phong.
Cô tin rằng Trần Phong đã thay đổi mạch suy nghĩ của mình, tin chắc rằng đây là lần xuyên không cuối cùng của hắn, điều này không phải là một thứ vô căn cứ.
Mối liên hệ giữa tư duy của Trần Phong và vũ trụ đã sâu đến mức xưa nay chưa từng có.
Hắn luôn có thể kết nối với trí tuệ vũ trụ, nghe thấy "thanh âm vũ trụ".
Như vậy, tư duy của hắn chắc chắn sẽ bị vũ trụ “ô nhiễm”.
Mặc dù ý tưởng mới của hắn là một chủ ý đột phá của riêng hắn, nhưng chưa hẳn là bộc phát vô cớ, không có lửa thì làm sao có khói được. Theo lý thuyết cuối cùng của cấu trúc liên kết không-thời gian, mọi tác động trên thế giới đều có nguyên nhân, bao gồm cả tư duy của Trần Phong.
Thực ra, Trần Phong vẫn luôn ngó lơ trước một điều.
Đó là sự mâu thuẫn giữa sự hỗn độn và ngẫu nhiên tuyệt đối của trí tuệ nhân loại mà bản thân hắn tôn sùng, với cấu trúc liên kết về không-thời gian.
Sinh mệnh sinh ra trong vũ trụ, bất kỳ lời nói hay hành động nào, nhìn thì tưởng chừng là một quyết định tự chủ, nhưng thực ra tất cả đều tuân theo quy luật vận hành chung của vũ trụ.
Do đó, việc ngẫu nhiên của nhân loại là ngẫu nhiên thật sự hay giả ngẫu nhiên vẫn là một vấn đề mà Trần Phong chưa thể nào lý giải.
"Cho nên, phán đoán của cô là, năng lượng hỗ trợ việc du hành thời gian của tôi đã hoàn toàn biến mất, tôi không bao giờ sống lại được nữa?"
Trần Phong hỏi.
Phồn Tinh gật đầu: "Đúng vậy. Tôi đoán có hai lý do. Có thể là vốn dĩ anh chỉ có thể xuyên không được 10 lần, hoặc có thể là vì anh từng trở thành một trí tuệ lượng tử gần như vĩnh cửu trong tuyến thời gian cuối cùng, anh đã phải ghi nhớ quá nhiều thứ, lượng thông tin chứa trong tư duy của anh quá lớn, điều này dẫn đến việc tiêu hao quá nhiều năng lượng khi sao chép và chuyển tải tư duy, làm cạn kiệt tất cả năng lượng còn lại."
Trần Phong sửng sốt: "Là như vậy à? Cũng có thể lắm."
Hắn ngẫm một lúc, rồi nói: "Để tôi xem quá trình tính toán của cô."
"Được thôi, nhưng lượng dữ liệu lớn lắm, hơn nữa, thứ ngôn ngữ được sử dụng chính là ngôn ngữ lập trình. Anh có cần tôi phiên dịch giúp không?"
Trần Phong lắc đầu: "Không cần đâu, tôi cần dữ liệu thô. Tôi có thể đọc hiểu ngôn ngữ lập trình."
Phồn Tinh: "Êi, lại còn chối mình không phải là trí tuệ nhân tạo cơ?"
Trần Phong: "..."
Được thôi, cô vui là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận