Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 133: Gen Thức Tỉnh

Sự chú ý của Trần Phong lại tập trung trên người anh Hổ: "Anh Hổ, lần này anh nhịn rất giỏi nha, kiên nhẫn chờ đến năm phút mới nổi đóa?"
Đinh Hổ trợn mắt: "Cậu..."
Không chờ anh ta nói thành lời, Trần Phong đã nghiêng đầu hướng bên cạnh chạy đi: "Chạy vòng thôi mà, tôi biết. Việc nhỏ như con thỏ."
"Không, chuyện cậu cần làm không hề nhỏ như con thỏ. Cậu phải chạy 20 vòng, hơn nữa, còn phải chạy xong trong vòng 20'."
Trần Phong khẽ nhếch lông mày một cái: "Ô wow, hai mươi phút à? Mọi người đều rất mạnh nhỉ! Huyết thanh Ngưng Huyết đã trở thành vật phẩm thông thường rồi sao? Mỗi ngày đều được tiêm? Có thể kéo dài trong bao lâu?"
Đinh Hổ dùng ánh mắt như đang nhìn một thằng đần mà nhìn hắn: "Cậu đang nói hưu nói vượn cái gì đó. Hôm nay bị sao vậy hả? Đầu óc bã đậu sao? Huyết thanh Ngưng Huyết đã bị đào thải từ 100 năm trước rồi, bây giờ, mỗi một công dân khi sinh ra đều đã trải qua biến đổi dịch gien, cậu cho rằng mình vẫn là một cổ nhân yếu đuối của mấy ngàn năm trước đó à?"
"Quả là một tin tức tốt. Cám ơn anh Hổ."
"Câm miệng! Chạy vòng đi! Bằng không, tôi sẽ đá bể "trứng" của cậu!!"
Lúc này, bên cạnh lại có một tên tân binh lên tiếng: "Huấn luyện, tôi phải thay Trần Phong giải thích một chút. Tối hôm qua hắn hơi sốt, cho nên trạng thái tinh thần mới không được tốt, suy nghĩ có hơi rối loạn."
Trần Phong nhìn người này.
Ừm, là Bàng Đức.
Mở đầu của tuyến thời gian này khá tốt, tựa hồ mình và Bàng Đức là bằng hữu của nhau.
"Sốt? Điên rồi sao, Bàng Đức, cậu có biết cậu đang nói cái gì không hả? Từ lúc Chính phủ Trái Đất bắt đầu phổ cập kỹ thuật biến đổi dịch gen tới nay, đã có ai cảm mạo nóng sốt đâu hả?" Đinh Hổ rất kinh ngạc, cũng rất tức giận: "Bàng Đức, cậu là tiểu đội trưởng tân binh, tại sao cậu không báo cáo với tôi sớm hơn?"
Bàng Đức khẩn trương nói: "Ngày hôm qua tôi với anh ta đã đến phòng y tế, nhân viên y tế bảo rằng đây chỉ là một hiện tượng ngẫu nhiên mà thôi, sẽ không để lại di chứng. Tôi chỉ là... Chỉ là không muốn vì một lần ngẫu nhiên này mà anh ta phải mất đi cơ hội nhập ngũ."
"Được rồi, các cậu đã chiến hữu tình thâm như vậy. Thì cậu và cậu ta cùng nhau chạy vòng đi, nếu như thành tích trung bình của hai cậu không thể đạt dưới 17 phút, thì các cậu trở về với khu ổ chuột kia đi."
Lại có thêm vài tân binh đứng ra kháng nghị, tính bênh vực Bàng Đức.
Thời gian chạy ngắn nhất của Bàng Đức khoảng chừng 17 phút, nhưng lại có thêm một gánh nặng là Trần Phong, điều này có nghĩa là, Bàng Đức phải chạy trong khoảng 14 phút, điều này rất khó thực hiện.
Có điều, Đinh Hổ lại uy hiếp rằng, nếu ai đồng tình với hai người này, thì cứ gia nhập trò chơi này đi, Mọi người tức khắc ngậm miệng.
Trần Phong vẫn đang quan sát Đinh Hổ, thầm nghĩ, thiết lập lần này của Đinh Hổ không được hân hoan cho lắm.
Mặc dù biết rõ là anh ta chỉ đang hù dọa mà thôi, nhưng động một chút lại đe dọa đuổi người khỏi quân tịch, thì có hơi quá đáng đấy!
Anh Hổ ở tuyến thời gian mới này đã nhận nhiều kích thích lắm hả?
Hay là, bởi vì hoàn cảnh tư tưởng của thời đại đã thay đổi, cho nên hệ thống quân sự càng lúc càng thiếu cảm xúc cảm tính, thuần theo hướng lý trí hóa rồi.
Trần Phong không biết đây tột cùng là tốt hay xấu, nhưng cái đầu nhanh nhạy của hắn đã nhanh chóng đưa ra phán đoán, nhận được một kết luận.
Trong lúc này, nó là chuyện tốt.
Dù sao càng quân sự hóa thì tài năng của con người càng tầm thường, lại càng thích hợp cho bản thân hắn bộc lộ tài năng.
Thời đại này tồn tại vì thiên phú của hắn.
Bởi vì Trần Phong hắn ở những phương diện khác thì có lẽ vô cùng tầm thường, nhưng trong phương diện tác chiến thiết giáp, hắn là thiên tài siêu quần xuất chúng.
Trần Phong hít sâu một hơi, không cần phải khiêm tốn làm gì, cứ trắng trợn không kiêng dè gì mà bộc phát năng lực của mình thôi.
"Huấn luyện, tôi muốn hỏi một câu."
"Nói."
"Thời gian chạy ngắn nhất là bao nhiêu?"
Đinh Hổ nghiêng đầu nhìn về phía tinh anh mặc giáp sinh học bên kia: "Ngắn nhất là 12 phút."
"Tốt."
"Tốt cái gì mà tốt. Chạy cho tôi, lập tức!"
Trần Phong và Bàng Đức đồng thời nhấc chân chạy về phía trước, xa xa lại lại truyền tới tiếng thét phách lối của Trần Phong.
"Nhớ bấm giờ cho chúng tôi đấy!"
9 phút trôi qua.
Nhìn cái tên Trần Phong đang cắm hai tay vào túi đứng trước mặt mình, lại nhìn Bàng Đức vẫn đang dốc sức chạy băng băng, hiển nhiên là đang cố gắng phá kỷ lục của bản thân cậu ta, hạ xuống còn 16 phút. Đinh Hổ há hốc, nói không nên lời.
"Anh Hổ, thế nào?"
Trần Phong mặt không đỏ, thở không gấp, cười híp mắt hỏi.
Đinh Hổ cảm thấy rất bức bối, rất khó chịu.
Là một huấn luyện viên thâm niên nghiêm nghị, bình thường Đinh Hổ nói năng rất cẩn trọng, trong căn cứ đều gọi anh ta với biệt danh là "Thiết Diện Hổ".
Anh ta không bao giờ khoan nhượng với thủ hạ dám cười ha ha trước mặt mình.
Cho nên, trước đó anh ta mới dễ dàng bị chọc giận như vậy, sau đó lại cố ý gây khó dễ đối với Bàng Đức và Trần Phong.
Nhưng bây giờ, anh ta đã có chút rõ ràng vì sao hành vi cử chỉ của Trần Phong lại lập dị như thế rồi.
Có lẽ là cơn sốt hôm qua đã đánh thức dịch gen, ở lần thức tỉnh thứ hai này, thể chất của hắn đã được tăng cường đáng kể, đồng thời, tính cách của hắn cũng trở nên càng lúc càng sống động.
Ở thời đại này, cả cuộc đời của mỗi người chỉ có thể tiêm một lần gien dịch, chính là lúc vừa chào đời.
Nếu chịu được quá trình dung hợp giữa dịch gen và gen nguyên bản, thì con người sẽ nắm giữ trí lực và thể năng đủ để sinh tồn ở thời đại này, biến thành một người hữu dụng, trở thành một công dân hợp pháp.
Nếu không chịu được, sẽ chết vì sự cố gen, tỷ lệ phát sinh loại chuyện như vậy là 1/3, vô cùng cao.
Bên trong tất cả các công dân hợp pháp, ước chừng có 0,0001% người sau khi trưởng thành sẽ gặp phải đột biến lần thứ hai, được gọi là gien thức tỉnh.
Hiện nay, tổng dân số toàn cầu là 100 tỷ, ước chừng có một vạn người sẽ đối mặt với gien thức tỉnh.
Hiện tượng của gen thức tỉnh ở mỗi người là khác nhau, có người chỉ cần ngủ một giấc, tỉnh lại là hoàn thành; có người xuất hiện ở trong mộng, cũng có người đang đi trên đường thì đột ngột thức tỉnh khiến cho thịt nát xương tan.
Tỷ lệ sống sót của gen thức tỉnh là 10%.
Gen thức tỉnh không cùng loại với mã gen ADN được mở khóa hay xuất hiện trong tiểu thuyết.
Gen của nhân loại vốn dĩ không bị khóa, chỉ có điều, nó chủ động chọn cách ngủ say.
Bản chất giữa chủ động ngủ say và bị động khóa lại hoàn toàn khác biệt.
Đầu thế kỷ 21, nhân loại vừa mới tiến vào cánh cửa của gen, các nghiên cứu lý thuyết cho rằng, có đến 75 % gen của con người không có bất kỳ chức năng nào, những phần này bị gọi là "Junk" (rác rưởi).
Nhưng những nghiên cứu về sau cùng với thực chứng đã cho thấy, không có cặp cơ sở nào tạo nên gen của con người là rác cả, toàn bộ đều hữu dụng.
Chỉ có điều, trình độ khoa học kỹ thuật của nhân loại đã hạn chế tính tất yếu của thông tin biểu đạt gen. Ở thế kỷ hai mươi mốt, nhân loại vẫn có thể hoàn thành việc học tập, làm việc mà không cần thông tin biểu đạt gen.
Nói trắng ra, chính là vẫn còn dư 75 % gen lười nhúc nhích.
Theo guồng quay của thời đại, khoa học kỹ thuật càng lúc càng tiến bộ, khi nhân loại phải đối mặt với lượng kiến thức càng ngày càng khổng lồ, những vấn đề khoa học kỹ thuật càng ngày càng đi sâu, chỉ thả ra 25% thông tin biểu đạt gen thì không đủ để hoàn thành việc học tập kiến thức căn bản, thế nên có rất nhiều gen đã chủ động tự mình mở khóa.
Năm 2764, tiến sĩ Dương Quốc Định đã xác minh một nhóm gen được coi là gen tĩnh. Chức năng duy nhất của chúng là kích thích não người tiết ra một cấu trúc axit amin cực kỳ phức tạp. Loại axit amin này sẽ ức chế cảm xúc của con người và cải thiện sức tập trung của con người một cách đáng kể.
Loại axit amin này được mệnh danh là axit amin quốc gia, hiệu năng hết sức kinh người, chỉ cần một phân tử cũng đủ để ảnh hưởng toàn diện đến não người. Nó đã bắt đầu xuất hiện từ đầu thế kỷ 25, nhưng lại chưa bao giờ được phát hiện.
Năm 2764, tiến sĩ Dương đã đề xuất lý thuyết này, đại não của mỗi người có ít nhất vài chục cho đến hàng nghìn phân tử axit amin quốc gia.
Vì lẽ đó, vào thế kỷ 27, người ta tin rằng việc khai phá gen nhân loại đã tăng từ 25% lên 25,7%.
Ừm, đây là một tiến triển kinh người đáng mừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận