Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1225: Danh Sách Bắt Buộc

Sau khi sĩ quan phi hành ngồi xuống, tổ trưởng tổ quản lý thiết bị thoát hiểm lại đứng lên nói: "Do số lượng người còn lại trong căn cứ đã tăng gấp đôi, nên số lượng thuyền thoát hiểm thiết kế trước đây không đủ, cho nên, sau khi xuất phát, tổ thoát hiểm đã tạm thời mở kho năng lượng hấp thụ năng lượng tối công suất thấp, sử dụng năng lượng bổ sung để chế tạo những chiếc thuyền thoát hiểm nhỏ.
Tháng trước, chúng tôi vừa hoàn thành việc đóng tổng cộng 3.800 hạm tàu thoát hiểm cỡ nhỏ, có thể sử dụng cho 380.000 người. Khi chúng ta xuất phát, hiệu suất thiết kế của hạm thoát hiểm ban đầu có thể đạt tốc độ khi vượt quá 280.000 km/giây. Đầu tiên, chúng ta sẽ bay song song, cùng nhau tiến về phía trước, sau đó rời khỏi quỹ đạo chung, cuối cùng giảm tốc từ từ. Trong điều kiện phi hành kiểu này, tỷ lệ sống sót trên lý thuyết ban đầu của phi hành đoàn thoát hiểm là khoảng 40%.
Nhưng trong 3 năm qua, chúng ta đã nhận được rất nhiều sự hỗ trợ từ các đơn vị nghiên cứu bên ngoài. Giờ đây, chúng ta có thể duy trì tỷ lệ sống sót trên lý thuyết là khoảng 60% sau khi tốc độ vượt quá 295 nghìn km/giây. Vì vậy, chúng ta vẫn có cơ hội rút lui nếu muốn."
Sau khi hai người này nói xong, những người đứng đầu các tổ hạng mục nòng cốt khác, những người có liên quan đến kế hoạch phục sinh đều im lặng, không ai lên tiếng.
Nội dung mà họ chịu trách nhiệm là hồi sinh nhà hiền triết, mà hiện tại, nhiệm vụ này về cơ bản đã tuyên bố thất bại, tất cả những biện pháp có thể nghĩ ra đều đã dùng hết. Mặc dù các phương án mới vẫn tiếp tục được tung ra, hơn nữa, đều là những phương pháp lần đầu được sử dụng, nhưng cho đến lúc này vẫn chẳng mảy may tác dụng, đúng kiểu 'còn nước còn tát'.
Sau 3 phút tiếp tục im lặng, tổ trưởng tổ phụ trách hành chính và quản lý hậu cần của viện nghiên cứu cuối cùng cũng đứng lên, dụi dụi mắt, buồn bã nói: "Tôi sẽ nói câu mà hẳn là không có ai thích nghe cả. Tôi cho rằng, nếu nhiệm vụ quan trọng nhất đã thất bại, thì hãy để cho một số người được phép tự lựa chọn, để họ rút lui bằng hạm thoát hiểm cỡ nhỏ đi. Cứ báo danh đủ 100 người thì nhập thành một thuyền thoát hiểm rồi phóng đi thôi.
Bây giờ tốc độ của chúng ta vẫn chưa đạt tới 290.000 km/giây, tỷ lệ sống sót của hạm thoát hiểm vẫn rất cao, hơn cả 95%. Cho nên, chúng ta hãy bắt đầu cấp cho những người bên trong căn cứ quyền được lựa chọn, sắp xếp cho họ càng sớm càng tốt. Tất nhiên, cá nhân tôi, tôi lựa chọn được ở lại, ở lại cho đến giây phút cuối cùng. Dù sao, tôi cũng thuộc nhóm người mà ngay từ đầu đã ghi danh xin được ở lại, tôi cũng biết rằng có rất nhiều người sẽ lựa chọn được ở lại cho đến giây phút cuối cùng. Tôi sẽ tận tụy làm công việc hậu cần cho mọi người cho đến khi nào..."
Dương Quốc Định ho nhẹ một tiếng, cắt lời tổ trưởng tổ hành chính.
Dương Quốc Định lắc đầu, đoạn nói: "Tôi không đồng ý với ý kiến cho phép lựa chọn tự chủ, vì như thế sẽ chẳng có ai báo danh đăng ký cả. Chúng ta nên trực tiếp ra lệnh cho một số người nên rời đi. Về phần ai sẽ ở lại, ai sẽ rời đi, thực ra tôi đã lập ra một danh sách sẵn rồi. Nhóm người mà ngay từ đầu đã đăng ký xin được ở lại căn cứ, số lượng ban đầu là 6.320 người, bây giờ còn 5.943 người, tất cả sẽ ở lại.
Ngoài ra, tôi cũng đã chọn ra 18.300 người có trình độ kỹ thuật cao nhất, thể chất tốt nhất và khả năng duy trì trạng thái cực hạn lâu hơn những người khác. Nhóm người này được lệnh phải ở lại. Còn những người còn lại, bất kể có chấp nhận hay không thì tất cả phải rời đi. Đây là mệnh lệnh, không cho phép thương lượng.
Mọi người đều đã rất nỗ lực. cũng đã hy sinh rất nhiều. Hơn 24.000 người ở lại sẽ không phụ lòng mong đợi của những người rời đi. Chúng tôi sẽ làm mọi thứ có thể để hoàn thành công việc còn dang dở của mọi người.
Những người rời đi không phải là người ích kỷ, cũng không phải là bởi tham sống sợ chết, sẽ không bị chê cười, cũng không cần phải tự trách. Bất kể là vì bản thân hay vì toàn bộ đế chế này, những người này đều nên sống tiếp."
Những lời của Dương Quốc Định giải quyết hết thảy vấn đề của hội nghị.
Trước khi tan họp, Dương Quốc Định đặc biệt dặn dò tổ trưởng tổ hành chính: "Anh hãy thêm câu này vào mệnh lệnh. Chúng tôi hiểu được tinh thần hy sinh và cống hiến của mọi người. Nhưng hiện tại, cơ hội cứu được nhà hiền triết chỉ vẻn vẹn là một phần nghìn tỷ.
Chúng ta không thể để tất cả tài phú của nhân loại hy sinh một cách vô ích, như thế không phải là dũng cảm, cũng không phải là vinh quang, mà là hành vi đáng xấu hổ. Vì tương lai lâu dài của toàn bộ nền văn minh, những người rời đi sẽ là người tiếp tục sống sót, có khi còn vĩ đại hơn những người quyết định ở lại để hy sinh như chúng tôi. Cuối cùng, anh phải nhấn mạnh thêm một điểm với mọi người. Đây là mệnh lệnh, phải chấp hành vô điều kiện."
Mười phút sau.
Trợ lý trí năng cá nhân của Dương Quốc Định cất lên âm thanh điện tử.
"Dương chủ nhiệm, Lâm La, tổ dinh dưỡng cao cấp của viện nghiên cứu, xin được gặp mặt. Cô ấy đang ở ngoài cửa."
Dương Quốc Định không thèm ngoảnh đầu: "Không gặp."
Anh biết ý định của Lâm La.
Lâm La có trình độ học thuật rất cao, nhưng thể chất không đủ tiêu chuẩn, nên cô không nằm trong danh sách nhân viên được ở lại của Dương Quốc Định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận