Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 148: Quyết Định Ở Lại

"Không!" Lâm Bố thét lên.
Anh ta khiếp sợ cực độ, quay đầu nhìn về cỗ máy thứ 2 bên trái, cũng chính là đồng đội cuối cùng còn có thể hoạt động.
Hóa ra, không biết từ lúc nào đã có một quả lựu đạn plasma sừng sững trước mặt người này.
Đột ngột nổ tung, màu đỏ tia điện và lửa mạnh nhanh chóng cắn nuốt người này.
Sau khi dư âm của trận nổ tan hết, Lâm Bố mới phát hiện tên đồng đội này cũng không chết, plasma chỉ đốt chát giáp ngực hợp kim, lộ ra da thịt của lồng ngực trắng hếu bên trong.
Lông ngực đều bị cháy rụi rồi, nhưng không hề bị thương chút nào.
Quả lựu đạn này, là lúc trong nháy mắt mà Trần Phong ném ra ra tấm khiên, đem nó dính trên tấm khiên, sau đó lợi dụng sự che chắn của khiên hợp kim, ném đến cái vị trí kia.
Loại khứu giác chiến đấu này, năng lực phán đoán nhạy bén này, năng lực khai triển phương án tác chiến đáng sợ này, khiến Lâm Bố sợ ngây người.
Ánh mắt của anh ta tan rã, nội tâm hoang mang.
Lâm Bố vẫn chưa hề giao thủ thiết giáp với Trần Phong, nhưng tâm thế của anh ta đã bị đánh nát.
Tay cầm kiếm của anh ta như muốn xụi lơ, không còn dũng khí để đánh trả nữa.
Nội tâm của Lâm Bố liều mạng kêu gào, anh ta không cam lòng đầu hàng, bởi vì làm như vậy thì anh ta chẳng khác nào một kẻ hèn nhát nhu nhược đáng thương.
Nhưng tinh thần logic đã điều khiển cơ thể của anh ta, để anh ta không làm ra bất kỳ động tác nào.
Bởi vì phán đoán logic nói cho anh ta biết, bất kể thế nào cũng tuyệt đối không nên ra tay với Trần Phong.
Trần Phong vác kiếm, quay trở lại, đứng trước mặt Lâm Bố.
"Anh có chắc phải cản trở tôi nữa không? So với đồng đội của anh, quả thật anh đã mạnh hơn một chút, nhưng tôi cũng không bảo đảm liệu có thể hạ thủ lưu tình mà vừa vặn giữa lại tính mạng cho anh hay không đâu." Trần Phong nhún vai: "Muốn khống chế để hạ thấp trình độ của chính mình, còn khó gấp mười lần so với việc xuất ra toàn lực để chiến đấu đấy!"
Lâm Bố chán nản ngã khuỵu xuống đất, chỉ chỉ về hướng phòng thí nghiệm sinh học của phái lưu vong đằng xa xa: "Anh...Anh đi đi. Cám ơn anh đã hạ thủ lưu tình."
"Đừng khách khí." Trần Phong xoay người rời đi.
Lâm Bố ở phía sau lớn tiếng hỏi: "Tại sao anh lại mạnh như vậy?"
Trần Phong cũng không quay đầu lại, chỉ quơ quơ tay: "Tôi đã nói rồi, sai một ly đi nghìn dặm. Sự chênh lệch của các anh và tôi chính là nghìn dặm."
Bên trong phòng thí nghiệm, không ai dám ngăn cản hắn, thậm chí, nhân viên kỹ thuật còn chủ động ôm ra một cái rương hợp kim.
Bên trong chính là dịch gen.
Trần Phong tóm được cái rương, tùy tiện cởi Thanh Long Giáp xuống, nhảy vào hệ thống duy trì sinh mệnh bên cạnh.
Hắn lại ngồi dậy, nói với nhân viên kỹ thuật: "Phiền anh giúp tôi mở ra cơ chế duy trì sinh mệnh với."
Lâm Bố - người vẫn đang mặc Thanh Long Giáp không xông vào, anh ta chỉ đứng ở ngoài cửa mà hô to: "Trần Phong, đừng! Anh không thể chết được!"
Trần Phong toét miệng cười một tiếng: "Đương nhiên, tôi sẽ không chết."
Dứt lời, hắn cầm lấy ống tiêm dịch gen, hướng đến vị trí xương sống phía sau, đâm một cái, tiêm vào toàn bộ.
Sau đó, hắn ném bỏ ống tiêm, ngửa mặt nằm xuống, nhân viên kỹ thuật vội vàng luống cuống tay chân khởi động hệ thống duy trì sinh mệnh.
Tâm niệm của Lâm Bố thay đổi rất nhanh.
Cuối cùng, anh ta gọi ra AI và nói: "Báo cáo với bên quân đội, nói rằng Trần Phong đã đoạt được dịch gen và tẩu thoát."
...
Ba ngày sau.
Trần Phong tỉnh dậy.
Chiếc giường nhỏ vô cùng mềm mại, xúc cảm vô cùng tuyệt vời.
Hắn mở mắt, nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ một chút.
Chiến hạm Tinh Không cỡ lớn thuộc về phái lưu vong vẫn sừng sững ở cách đó không xa.
Căn phòng này hẳn là thuộc về một biệt thự trong đại bản doanh của quan chức cấp cao của phái lưu vong.
Nhận ra trong phòng có động tĩnh, cửa phòng đột ngột bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Lâm Bố và vài lãnh đạo cấp cao của phái lưu vong đồng thời bước vào phòng.
Những vị lãnh đạo này, nữ có nam có, trẻ có già có.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Trần Phong.
Một tên nhân viên kỹ thuật Blouse trắng từ căn phòng dụng cụ bên cạnh đi ra.
"Thượng úy Trần Phong, chúc mừng anh. Anh đã trở thành người đầu tiên của nhân loại hoàn thành quá trình thức tỉnh gen lần 2. Tỷ lệ gen thức tỉnh hiện tại của anh là 31. 77%. Anh chính là người đầu tiên vượt qua con số 31%."
Trần Phong gật đầu: "Cám ơn."
Sau đó hắn nhìn về phía Lâm Bố: "Phía quân đội nói như thế nào?"
Một người trung niên mặc âu phục giành nói trước: "Chúng tôi đã nói dối với bên quân đội. Bọn họ không biết cậu vẫn còn ở đây, cậu có muốn ở lại không?"
Trần Phong suy nghĩ một chút, thầm cảm thấy buồn cười, làm sao hắn có thể không hiểu rõ.
Hiện tại, phía quân đội vẫn chưa động thủ, ước chừng là do mình vẫn còn sống sau 2 lần cải tạo gen, phía quân đội phải vì hắn mà mở thêm một lần bình xét, nên vẫn chưa ra quyết định mà thôi.
Hắn suy nghĩ một chút, nói: "Trước mắt, tôi sẽ ở lại đây trong một khoảng thời gian ngắn, thích ứng một chút rồi tính sau, làm phiền mọi người rồi. À phải rồi, vì rảnh rỗi nên tôi có thể giúp các anh huấn luyện các vận hành viên Thanh Long Giáp một chút. Tôi rất am hiểu về nó."
Thật ra thì, thứ mà hắn để mắt tới là một thứ khác.
Tri thức của phái lưu vong rất có sức hấp dẫn đối với hắn.
Đối với Chính phủ Trái Đất mà nói, phần lớn kiến thức mà phái lưu vong nắm giữ đều lỗi thời lạc hậu, nhưng lại vô cùng phù hợp với nhu cầu của Trần Phong.
....
Trần Phong ở lại.
Hắn lên kế hoạch cho mỗi ngày.
Mỗi ngày dùng hai tiếng để hướng dẫn binh sĩ phái lưu vong, giúp đỡ bọn họ miễn phí nâng cao kỹ xảo điều khiển Thanh Long Giáp. Mặc dù điều này không có ý nghĩa thực tế, nhưng đây chính là điều kiện trao đổi khi Trần Phong ở đây hưởng thụ cuộc sống cơm no áo ấm.
Mỗi ngày dùng bốn tiếng để rèn luyện cơ thể, thích ứng và cường hóa hơn 31% gen thức tỉnh với thể trạng mới.
Còn có, mỗi ngày bỏ ra mười tiếng để điên cuồng học tập tri thức của phái lưu vong, những trí thức bị gọi là "quá hạn" kia.
Phái lưu vong được thành lập vào 200 năm trước, người sáng lập là một fan điên cuồng của tiến sĩ Sergey.
Đồng thời, người này còn là một hiệu trưởng của một trường Đại học Tổng hợp.
Vị hiệu trưởng này nghiên cứu rất sâu về tiến sĩ Sergey thuở bình sinh, và vô vàng thành quả nghiên cứu khoa học để lại của Sergey.
Cuối cùng, ông ta cho rằng, Sergey chưa từng nổi điên, trái lại, còn tỉnh táo hơn bất kỳ kẻ nào.
Khi vị hiệu trưởng này thoát khỏi Chính phủ Trái Đất, ông ta đã sao chép tất cả các tài liệu nghiên cứu khoa học và lịch sử trong thư viện điện tử của trường, cuối cùng, chúng trở thành cơ sở tri thức cốt lõi của phái lưu vong.
Mặc dù Chính phủ luôn mặc kệ phái lưu vong, nhưng không hề hào phóng chia sẻ thành quả tri thức.
Trải qua hai trăm năm phát triển, bởi vì tài lực nhân lực của phái lưu vong vô cùng hạn chế, cho nên, không có quá nhiều sáng tạo, tiến bộ nòng cốt chủ yếu đến từ việc thu nhặt lại sản phẩm mà Chính phủ đào thải, nắm giữ và hấp thu thành quả của Chính phủ Trái Đất tạo ra.
Trần Phong không hề quan tâm đến thành quả khoa học kỹ thuật gần trăm năm kia, thứ mà hắn muốn xem chính là những tài liệu lịch sử lỗi thời hai trăm năm trước.
Hắn không hi vọng rằng mình có thể ăn tươi nuốt sống toàn bộ chúng để trở thành một nhân tài toàn năng, hắn đem tinh lực bỏ vào sự phát triển đột phá của khoa học vật liệu, khoa học nhiên liệu và AI.
Thứ mà hắn học tập chủ yếu là cơ sở phương pháp phối chế, cùng với một ít khái niệm nòng cốt, hắn muốn nỗ lực, thử dựa vào sức mạnh của bản thân để nâng cấp trình độ khoa học kỹ thuật lên.
Dĩ nhiên, chuyện này rất khó, cho dù là tư liệu lịch sử của trường Đại học 100 năm trước, thì đối với hắn, nội dung bên trong vẫn giống như thiên thư.
Chỉ trách tư liệu lịch sử về thành quả khoa học kỹ thuật của 200 năm trước, cũng là khoảng chừng thế kỷ 27, cách biệt với thế kỷ 21 quá lớn.
Nếu là lúc trước, Trần Phong nhất định sẽ phát cáu, quả quyết buông tha.
Nhưng bây giờ hắn đã rút được kinh nghiệm, loại tình huống bất lợi này quen thuộc đến mức chai sạn, hắn hiểu rõ rằng dù sao thì có học cũng hơn là không có gì cả.
Làm người ấy à, phải biết đủ, chỉ như vậy mới có thể vui vẻ hạnh phúc.
Hắn bắt đầu chủ động đối mặt với quá khứ, động não đến mức da đầu tê rần.
Lần này đến tìm được tư liệu lịch sử của thế kỷ 27, có thể học bao nhiêu thì học bấy nhiêu.
Nói không chừng lần sau còn có thể tìm tư liệu lịch sử của thế kỷ 23, 24 đấy chứ?
Hắn nguyện ý tiếp nhận sự khiêu chiến xưa nay chưa từng có này.
Tự thân dùng sức, học xong tiến trình ngàn năm.
Mỗi lần tới lại học một chút, một ngày nào đó có thể thành công.
Thứ thúc đẩy Trần Phong thay đổi quan niệm, chính là tỷ lệ gen thức tỉnh cực cao của hắn bây giờ.
Hắn càng lúc càng tự tin với trí nhớ của mình rồi.
Cho dù rằng vẫn chưa thể hiểu được, nhưng hắn vẫn có thể cưỡng ép não phải học.
Một ngày nào đó, những mảnh kiến thức mà hắn đang thu nhặt này có thể trở thành hoàn chỉnh hệ thống.
Trừ những công việc chính này ra, mỗi ngày Trần Phong còn có chừng 1 - 2 tiếng rảnh rỗi.
Hắn lại dùng thời gian rảnh rỗi của mình để làm công việc sở trường quen thuộc.
Sao chép ca khúc, à không phải, là nghe nhạc.
Còn phải ghi nhớ một số tình tiết đại khái của vài bộ phim điện ảnh thành công ở mỗi thời kỳ thế kỷ 21, phải cẩn thận nghiên cứu tên của từng danh nhân của lịch sử nghệ thuật thế kỷ 21, phân biệt được danh nhân nghệ thuật nào là có năng lực thực sự, ai là kiệt tác của hoạt động tư bản.
Chờ sau này khi trở về, giao toàn bộ ca khúc "chuyên chở" cho Mạnh Hiểu Chu.
Thâu tóm hết thảy những ca sĩ, nhạc sĩ, nhà soạn lời, nhà soạn nhạc, người trình diễn nhạc sĩ tài hòa hawojc có tiềm năng thực sự.
Nếu như điều kiện cho phép thì phải bắt đầu bồi dưỡng những người này ngay từ lúc ban đầu.
Tháng sau, trước khi vào mộng, phải lập ra một kế hoạch tầm nhìn cho Tinh Phong Entertainment, phim nào sẽ được quay, ai sẽ tham gia vào.
Chỉ khi làm tốt những chuyện này, mang càng nhiều tài nguyên chuyển hóa thành giá trị sản nghiệp thuộc về hắn hơn, đặt cơ sở phát triển vững chắc cho Tinh Phong Entertainment thì trong một ngàn năm kế tiếp, Tinh Phong Entertainment nhất định có thể đóng vai trò quan trọng hơn, dẫn tới sự thúc đẩy mạnh mẽ hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận