Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 241: Có Lỗi Với Thiên Phú Của Cậu

Ngày hôm sau, Trần Phong hoàn thành việc xây dựng nhóm nghiên cứu.
Hắn không còn chỉ có một mình nữa.
Toàn bộ nhóm nghiên cứu có tất cả 73 người.
Biến cố tới quá nhanh, khiến cái hậu trường nghệ thuật mà Đổng Sơn chỉ đạo biến thành cái hố làm ông ta trở tay không kịp.
Theo dự định của Đổng Sơn, ông vốn hi vọng Trần Phong sẽ đần độn đưa nhóm tài nguyên duy nhất mà hắn có thể lợi dụng vào nhóm nghiên cứu trường sóng hấp dẫn.
Như vậy, một khi Trần Phong không có lựa chọn nào khác, cuối cùng hắn nhất định sẽ ngoan ngoãn trở lại “trong lồng ngực” của hạng mục hạt vượt.
Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng Trần Phong lại dám mang theo “hàng lậu” bí mật từ lý luận của mình, hơn nữa hắn còn thành công, điều này khiến tiểu tâm tư của Đổng Sơn quả thật đã biến thành “đồ cưới” cho hắn.
Đổng lão đầu bị chơi một vố cực kỳ chật vật, vì có một kẻ tên u Thanh Lam không có chút kính già yêu trẻ nào, mỗi ngày đều đi theo nói móc ông ta, nào là thành sự không bại sự chỉ toàn là nói nhảm.
Đổi lại là một vị lão tiền bối da mặt mỏng thì thật sự đã chịu không nổi rồi.
May mà lão già Đổng Sơn cũng không phải đèn đã cạn dầu.
Da mặt của ông ta so với người khác đều dày hơn.
Đổng Sơn lại bật ra ý tưởng rối loạn khác.
Sau khi hoàn thành công tác thường ngày ở hạng mục của mình, ông ta sẽ chạy đến viện lịch sử của Trần Phong nhằm ‘giúp đỡ khó khăn’.
Ông ta ỷ vào mức độ nghe nhiều biết rộng về tư liệu lịch sử của một học giả cấp Tông Sư, khiến các nghiên cứu viên trong hạng mục nghiên cứu thế kỷ 21 vất vả sửa sang lại cho mạch lạc quá trình khai quật lịch sử, tàn ác như mò kim đáy biển.
Mục đích của Đổng lão đầu chỉ có một, đó là chọc giận các trợ thủ của Trần Phong.
Làm đẹp cho hành vi không chút tiết tháo nào của một cố vấn khách mời đặc biệt.
‘Thế nào, học giả Tông sư làm cố vấn cho các người, các người còn không vui đúng không?
Vậy nếu có năng lực thì mời Tông sư viện lịch sử về đi!
Đường đường là viện trưởng một viện, ngay cả thủ hạ cấp Tông sư cũng không có, cậu không xấu hổ, thì tôi xấu hổ giùm cậu.’
Trần Phong không cản được Đổng lão đầu.
Mức độ ngụy biện đúng là quá mạnh.
Ấn tượng hơn nữa là lão đầu còn dám tìm Trần Phong đòi lương!
Sau khi trải nghiệm sâu sắc hiệu quả gây sự của lão đầu kia, Trần Phong không chút do dự đồng ý với cái yêu cầu không an phận của ông ta, trả cho ông ta phần trợ cấp thấp nhất của một trợ lý sai vặt.
Lão già thất đức cho rằng sự bới móc của mình có thể mang đến quấy nhiễu cho Trần Phong, nhưng kỳ thật Trần Phong lại rất vui vẻ.
Lão đầu này rõ ràng là tự chui đầu vào rọ, cho không hắn một tổng phụ trách hạng mục cấp Tông Sư.
Công tác chỉ trích này của ông ta, trong quá khứ chính là một trong những chuyện mà người đứng đầu là hắn phải làm, xét duyệt, bớt móc, tìm ra tất cả những chỗ không tốt trong báo cáo để cải thiện mức độ chung của nhóm dự án một cách toàn diện.
Đây vốn là chuyện phí sức khiến Trần Phong hao tâm tổn trí, nay lão đầu lại giúp hắn làm.
Mấy ngày sau, Trần Phong sắp xếp ổn thỏa chuyện bên này, hỏi thăm một chút thì biết cuối cùng Lâm Bố cũng ‘thấy khó mà lui’ rời khỏi căn cứ Đại Tuyết Sơn.
Hắn trở về.
Bên phía thành phố Khoa Học, nhóm hạng mục lịch sử của hắn đã tự thành hệ thống.
Hắn giao tất cả mọi chuyện xuống dưới, những nhân viên gia nhập nghiên cứu của hắn đều có cái đầu hết sức thông minh, cũng rất linh hoạt, không cần hắn phải cầm tay chỉ việc.
Kỳ thật hắn cũng không chỉ được.
Tên viện trưởng nhà hắn chính là yếu nhất.
Nếu không có lão ‘quỷ gây sự’ Đổng Sơn, hắn không thể bỏ đi một cách yên tâm như vậy.
Bây giờ, ngay cả việc quản lý hạng mục cũng có người khác thay hắn làm, đương nhiên là hắn ra đi rất yên tâm thoải mái.
Hắn không cần phải tự mình hao tâm tốn sức, chỉ cần an tâm chờ người khác báo cáo là được.
Những thứ này mang tính chất tập hợp khái quát, khiến độ khó trong việc nghiên cứu lịch sử khoa học công nghệ thế kỷ 21 của hắn giảm xuống đáng kể.
Hắn trầm mê trong đó.
Nhóm cu li bị hắn lừa dối này, thực sự quá xuất sắc.
Mỗi người trình lên một phần báo cáo tổng hợp, nếu đưa thứ này về thế kỷ 21, chúng đều có thể thu hoạch được kết quả không nhỏ, trở thành luận văn tiến sĩ tiêu biểu của một sinh viên ưu tú.
Tính khái quát tốt, logic rõ ràng, tư duy sắc bén, biểu đạt tinh chuẩn, giống một kết quả nghiên cứu học thuật cực kỳ có giá trị.
Nhóm cu li cao cấp dùng khả năng quan sát nhạy bén, thăm dò cẩn thận lượng thông tin vô cùng to lớn, tìm tòi mạch lạc, với hiệu quả cao hơn, logic chặt chẽ hơn và biểu đạt chính xác hơn Trần Phong, hết lần này đến lần khác bọn họ đã hoàn thành từng phần báo cáo một.
Sau đó, trước khi những bản tóm tắt cuối cùng này được đưa đến tay Trần Phong, chúng đã phải vượt qua sự bớt móc của lão già Đổng Sơn.
Mỗi một phần báo cáo khái quát này đều tựa như một tác phẩm nghệ thuật.
Đọc những báo cáo này, thậm chí còn có thể mang đến cho Trần Phong sự hạnh phúc và thoải mái như trạng thái tiết ra gấp 3 lần dopamine.
Còn hạng mục trường sóng hấp dẫn?
Xin lỗi, thứ đó và viện trưởng Trần hắn có quan hệ gì?
Trở về căn cứ Đại Tuyết Sơn, Trần Phong có hai mục tiêu lớn.
Dày công tèn luyện quân sự, cùng rèn luyện tố chất thân thể.
Thời gian thấm thoắt, quay đi ngoảnh lại ba tháng đã trôi qua.
Trong căn cứ Đại Tuyết Sơn và thành phố Khoa Học, tất cả thoạt nhìn đều hết sức an lành.
Nhân loại cũng không vì ngày quyết chiến càng lúc càng gần mà trở nên sợ hãi hay khẩn trương.
Vì một ngày đó, toàn nhân loại đã dùng mấy trăm năm làm tâm lý chuẩn bị.
Trần Phong chỉ cần biết chuyện của mình có tiến triển là được.
Hắn càng lúc càng quen thuộc đối với quá trình phát triển khoa học công nghệ của thế kỷ 21.
Nhưng hắn vẫn không vừa lòng.
Dù gì cũng còn hơn 7 tháng nữa, vì vậy hắn không cần phải gấp gáp đạt được kết luận.
Mặt khác, hắn vẫn giữ trạng thái chịu đựng của mình ở khoảng 50%, tuy nhiên xếp hạng lực chiến hệ thống Thần Phong của hắn vẫn vô tình rơi vào top 100 toàn quân.
Trong 3 tháng này, Lâm Bố đã tìm Trần Phong hai lần.
Nhưng Trần Phong đều thủ không chiến, thấy người thì lập tức quay đầu bỏ chạy, trốn đến thành phố Khoa Học.
Lâm Bố không cách nào bắt được hắn.
Đương nhiên, Trần Phong cũng có muộn phiền của riêng mình.
Tâm tính của tướng quân đại nhân dường như có chút bất ổn.
Liên tục ‘anh dũng chém giết’ mấy tháng trời mà bụng cô nàng vẫn phẳng lỳ như cũ, điều này khiến cô hết sức buồn rầu.
Trần Phong nhớ rõ ở mấy tuyến thời gian trước, dù là thắng hay bại, cô nàng cũng chưa từng nhụt chí, càng không có tâm trạng thất thường.
Lần này, Trần Phong đã nói rõ với cô, với trạng thái gen của hắn, muốn khiến người khác mang thai là chuyện cực kỳ khó khăn.
Hạng mục nghiên cứu của viện sinh mệnh lại một lần nữa kiểm chứng phán đoán của hắn.
Nhưng Đường Thiên Tâm vẫn chưa từ bỏ ý định, hơn nữa còn nhiều lần muốn tăng thêm cường độ.
Lý do của cô vô cùng gượng ép.
"Tôi mặc kệ! Trực giác của tôi nói cho tôi biết rằng có thể!"
Vâng, bây giờ cô nàng cũng bắt đầu tin vào trực giác.
Trần Phong yên lặng nhìn cô, "Gần đây, quan hệ của hai chúng ta đã gần như hoàn toàn công khai trong doanh trại, ảnh hưởng có chút không hay. Dù sao thì, tôi cảm thấy xác suất thành công cũng rất thấp, chẳng thà chúng ta chậm rãi…"
"Không! Tôi không muốn theo suy nghĩ của anh, tôi muốn theo suy nghĩ của tôi!"
Đối mặt với thế công bất ngờ của Đường Thiên Tâm, Trần Phong còn có thể làm gì, liều mình theo quân tử chứ sao.
Dù ‘đại chiến’ liên tục cả ngày lẫn đêm, nhưng Trần Phong vẫn chưa từng lơi là huấn luyện cường hóa hệ thống Thần Phong, còn phải tranh thủ chú ý tiến độ của hạng mục ở thành phố Khoa Học, ngay cả với sức mạnh của mình, thỉnh thoảng hắn cũng có ảo ảnh rằng cả cơ thể và tâm trí đều trống rỗng.
Dù không đến mức khổ không thể tả, nhưng hắn cũng phải thường xuyên nắn eo.
Một ngày nọ, sau một trận huấn luyện ở trạng thái 50% đầy nhẹ nhàng vui vẻ, Trần Phong nâng xếp hạng của mình từ 99 lên 9, anh Hổ mang theo vài tân binh chiến hữu đã sớm kết thúc huấn luyện ở sân tập bên cạnh tới chỗ hắn.
"Trần Phong, coi như tôi van cậu. Tôi không mong cậu dùng trạng thái 100%, cậu chỉ cần triệu hoán 70% thôi, luyện một lần để anh em mở rộng tầm mắt, được không? Cậu thuần thục như thế mà lại để mình mắc kẹt ở mức 50% là có ý gì? Cậu không chịu khai phá giới hạn của chính mình, chẳng phải cũng có lỗi với thiên phú của cậu sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận