Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 153: Tính Cách Của Tôi Biến Đổi Rồi Sao?

Bên trong không gian khu sinh hoạt của trạm trông như một cánh rừng, hai người cùng nhau ngồi trên một quán cà phê sân thượng.
Bên dưới, người đến người đi.
Bên trên, tinh không hạm xuyên tới xuyên lui.
Màn sáng trên đỉnh đầu là bầu trời sao vĩnh hằng.
Nhìn từ góc xiên, có thể nhìn thấy thái dương to lớn và thủy tinh màu vàng.
Ánh sáng từ thái dương không chói mắt, vì phía trên trạm không gian được bao trùm một màn phát điện năng lượng mặt trời vô hạn mỏng như cánh ve.
Ngoài không gian còn có màn phát điện năng lượng mặt trời lớn hơn.
Cái màn mỏng này bao một vòng quanh trái đất, vuông góc so với quỹ đạo quay quanh trục của trái đất.
Nhìn từ xa, tấm màn như bị kéo dài, giống vành đai của sao thổ, lại giống như một cái đuôi sao chổi chém một nửa vậy.
Màn năng lượng mặt trời này bọc một nửa trái đất, không chỉ chặn ánh sáng mặt trời đến trái đất, mà còn khuếch đại tổng lượng năng lượng do con người kiểm soát trên cơ sở tổng lượng năng lượng mặt trời được trái đất hấp thụ.
Loại kỹ thuật màn năng lượng mặt trời, là đỉnh cao của các sản phẩm công nghệ được tạo ra bằng cách tiếp tục kết quả nghiên cứu của tiến sĩ Sergey, thứ đã thay thế hoàn toàn năng lượng hóa thạch, năng lượng phân hạch và năng lượng hạt nhân, trở thành nguồn cung cấp năng lượng quan trọng nhất cho nhân loại.
"Có một người bạn của tôi sắp tới đây. Cô ấy có chuyện muốn nói với tôi. Sau khi tôi cùng cô ấy nói chuyện xong, chúng ta sẽ trở về căn cứ, hạm đội sẽ được vào không gian vào tuần tới, và chúng ta sẽ không thể quay trở lại trái đất vào lúc đó."
Đường Thiên Tâm ăn một miệng bánh phô mai dâu tây, ngón tay lắc lư, trên mặt bàn hiện ra hình chiếu bàn cờ, "Đang rảnh, làm một ván chứ?"
Trần Phong lắc đầu, "Không."
"Sao vậy?"
"Sau này tôi không đánh cờ với cô nữa."
"Tại sao?"
"Sau này cô cũng đừng đánh cờ nữa."
"Hửm?"
Trần Phong cúi người về phía trước, nhìn cô từ trên cao, "Người bạn cô đang chờ có phải là u Thanh Lam? Cô ấy đã phát hiện ra sự thay đổi của cô. Tôi nghĩ, chính cô hẳn cũng đã phát giác sự biến hóa của bản thân. Cô của hiện tại, khác cô của quá khứ."
Đường Thiên Tâm yên lặng thật lâu, "Đúng vậy."
"Cô hãy nghĩ về bản thân mình ngày trước xem, nghĩ về những bại tướng dưới tay cô hôm qua. Sự khác biệt lớn nhất giữa cô và bọn họ là ở đâu?" Trần Phong bắt đầu liên tiếp đặt câu hỏi.
Đường Thiên Tâm vẫn bối rối như cũ.
Nhưng chuyện này đều nằm trong dự liệu của Trần Phong.
Hắn gọi trợ thủ AI Vi Vi của mình ra và bắt đầu chiếu tài liệu hình ảnh.
Hai hình chiếu lập thể hai người màu trắng đồng thời xuất hiện trên cái bàn dài.
Bên trái là cảnh tượng Trần Phong đánh cờ với Đường Thiên Tâm trước đây, bên phải là cảnh tượng lúc hai người đánh cờ hôm qua.
Lúc nhìn thấy, đầu tiên Đường Thiên Tâm tỏ ra không thích: "Anh thu hình lại hả? Anh có biết thu hình sĩ quan cao cấp là phạm pháp không? Việc này là ăn cắp bí mật quân đội."
Trần Phong bĩu môi, "Chẳng sao, bây giờ tôi đã là thượng tá, hơn nữa còn là “vệ sĩ” của cô, chuyện này nằm trong phạm vi quyền hạn của tôi. Đừng nói chuyện tào lao nữa, cô hãy cẩn thận quan sát những biểu hiện nhỏ trong giọng nói lúc cô trò chuyện đi. Chú ý, thời khắc mấu chốt đã đến!"
Trong hai hình ảnh, Đường Thiên Tâm gần như cùng lúc thả xuống một quân cờ, sau đó Trần Phong nhận thua.
Vẻ mặt Đường Thiên Tâm bên trái không hề cảm xúc, phảng phất như tất cả đều là chuyện đương nhiên.
Đường Thiên Tâm bên phải thì mặt mày có chút hớn hở khoe khoang, lần này cô nàng đã tinh chuẩn khống chế thời gian kết thúc cả hai ván cờ là trong khoảng 30 phút.
Vì tính cách trầm ổn, kiểu khoe khoang của cô cũng khá nội liễm, nhưng lúc nói chuyện lông mày cô nàng có hất lên một chút, khóe miệng uốn cong đã hoàn mỹ bán đứng tâm tình của cô nàng lúc đó.
Trần Phong lại nhấn nút thay đổi, hình ảnh phía bên phải biến thành bộ dạng Đường Thiên Tâm sau khi thua AI chỉ 1 điểm.
So sánh hai bên trái phải càng vô cùng rõ ràng.
"Ý anh là, tính cách của tôi biến đổi rồi sao? Trở nên sinh động hơn hả?"
Trần Phong lắc đầu, "Không, cô chưa từng thay đổi. Đây mới là bản chất của cô, chính là biểu hiện bình thường sau khi cô nắm được cảm xúc chân chính của bản thân. Trước đây, bản chất của cô bị tư duy logic áp chế, lúc đó cô mới đúng là không bình thường. Bắt đầu từ hôm qua, sau khi “cấy” thành công, bản tính của cô dần dần được khôi phục, được giải phóng."
Đường Thiên Tâm vô thức lắc đầu, "Chuyện này sao có thể."
"Nhìn xem, nếu là lúc trước, chắc chắn cô sẽ tiến hành thận trọng suy nghĩ toàn diện trước, rồi mới đưa ra hành động. Nhưng bây giờ cô lại vô thức phủ nhận khả năng đó. Nó được gọi là phán đoán vô thức, hay còn gọi là phán đoán cảm tính. Cô tự hỏi lòng mình đi, trước kia cô sẽ làm ra loại phán đoán này sao?"
Đường Thiên Tâm lắc đầu, "Sẽ không."
"Thứ gọi là phán đoán cảm tính này không phải là điều gì ngu xuẩn cả, mà chính là trong đầu óc cô tồn tại một loại phương thức vận chuyển cực kỳ cao thâm phức tạp, lại vừa nhanh nhạy. Không phải cứ là phán đoán cảm tính thì sẽ đều đúng nhưng đối với nhân tài có trí thông minh đỉnh cấp thì độ chính xác sẽ tương đối lớn."
"Cô đã lấy lại được khả năng này, vì vậy khả năng chỉ huy chiến đấu đã được cải thiện, và nó cũng tốt như năng lực kiểm soát Tinh Phong Giáp có một không hai của của tôi vậy. Đây là phân tích chiến báo của cô hôm qua, cô hãy tự thân so sánh phân tích chiến báo của mình một chút đi. Còn đây là phân tích chiến báo nhiệm vụ độc hành và nhiệm vụ đối kháng của tôi, cô cũng xem đi."
Trần Phong vừa nói vừa cười.
Thật ra hắn cũng đã sắp xếp một vài điểm.
Sở dĩ hắn mạnh như vậy, ngoại trừ mức độ thức tỉnh gen cao khiến phản ứng cơ thể và thần kinh trở nên mạnh hơn, thì theo phán đoán cảm tính của hắn, khả năng phát huy vượt xa bình thường là nhờ “nhiều năm” huấn luyện cường độ cao và nó đã trở thành bản năng của hắn.
Đường Thiên Tâm cũng tích lũy đủ huấn chuyện chỉ huy, nhưng trước kia cô nàng thiếu hụt năng lực phán đoán cảm tính, nên mỗi lần đều chỉ có thể phát huy 100% năng lực tự thân, không cách nào trổ hết tài năng.
Bây giờ cô nàng cũng có thể phát huy ổn định vượt xa bình thường đến 200% năng lực, chênh lệch vô cùng rõ ràng so với người khác.
"Tức là những quan điểm của tiến sĩ Sergey đều chính xác? Tư duy của nhân loại thật sự xảy ra vấn đề?"
Trần Phong quả quyết gật đầu, "Đúng vậy. Hơn nữa, nghiên cứu của tôi còn sâu sắc hơn Sergey, tôi còn biết hiện tượng đặc trưng của loại thâm nhập này. Giống như sự yêu thích khác thường của cô với cờ vây. Ngoài cô ra, còn là của tất cả các chỉ huy khác…"
"Người này thích yo-yo? Trời ạ! Đây là đồ chơi của một đứa con nít 10 tuổi ở 1000 năm trước! Người này còn tệ hơn, hoop rolling, là cái quỷ gì? Còn cả người này…"
"Trước đó tôi đã từng hỏi cô, những này hiện tượng này phải chăng là bình thường, câu trả lời của cô là bình thường, Bây giờ thì sao? Cô tự hỏi chính mình đi? Bình thường sao?"
Đường Thiên Tâm suy nghĩ rất lâu rồi nói: "Nhưng tôi vẫn thích cờ vây như vậy."
Trần Phong nói đầy khí phách.
"Hai việc này, tuyệt đối không xung đột nhau. Đề nghị của tôi là, sau khi về căn cứ, cô thử bỏ thói quen đánh cờ này. Đừng mang thứ đó lên chiến hạm. Đồng thời, cô hãy báo cáo những thứ mà chúng ta phát hiện lên cấp trên với danh nghĩa của cô, để tất cả những chỉ huy trong toàn quân, những người thật sự có triệu chứng này, chủ động nộp những thứ mà họ yêu thích lên trên, đưa chúng ra ngoài vũ trụ, tập trung tiêu hủy! Không được đem những thứ này lên chiến hạm!"
Đường Thiên Tâm hỏi: "Tại sao anh muốn dùng danh nghĩa của tôi? Anh cũng hoàn toàn có thể tự mình báo cáo, đây là công lao của anh."
Trần Phong lắc đầu, "Vì cô là trung tướng, lời nói của cô có giá trị hơn."
Không lâu sau, u Thanh Lam đến.
Cô vẫn là một bộ mặt bụ bẫm như con nít, đầu đầy tóc bạc, khiến người ta cảm thấy không hài hòa.
u Thanh Lam vốn đến vì sự thay đổi của Đường Thiên Tâm, cô lại được nghe Trần Phong phân tích một lần nữa, dù cô cảm thấy nghi ngờ nhưng vẫn công nhận suy nghĩ của hai người.
u Thanh Lam còn đưa ra đề nghị, cô sẽ sẽ cùng hai người trở về căn cứ Đại Tuyết Sơn, cầm cờ vây của Đường Thiên Tâm đến viện Huyền Vũ để tiến hành phân tích.
Hai ngày trôi qua, báo cáo nghiên cứu và kiến nghị của hai vị Đường - u được đẩy lên trên.
So với cái tên “nghiên cứu viên” gà mờ Trần Phong ăn bịa nói đặt về lý luận khoa học, thì lời nói của nghiên cứu viên chuyên nghiệp u Thanh Lam đáng tin hơn nhiều.
Mặc dù chuyên ngành của u Thanh Lam chủ yếu là khoa học xử lý vật liệu, nhưng trình độ hiểu biết về khoa học và trình độ viết báo cáo của cô rất mạnh.
Chỉ cần điều kiện tiên quyết đầy đủ, thì luận văn của bất kỳ ngành học nào cô cũng đều có thể viết được, hơn nữa còn viết không tệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận