Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 596: Sai Lầm Của Tôi

Soạt.
Đường Thiên Tâm mở ra một trang của cuốn sách.
Quyển sách này chính là "Phong Mang Bất Khuất".
Cô nàng lật đến đoạn mô tả về lần đầu tiên Trần Phong tiến lại gần cửa sổ của chiến hạm hình cầu.
Trong sách viết thế này.
"Đây là một bước quan trọng đối với nhà hiền triết Trần Phong, cuối cùng thì anh ta đã nhìn thấy dung mạo của kẻ xâm lăng, cũng truyền đạt tinh thần chiến đấu của nhân loại cho đối phương trước khi hy sinh. Chúng ta vĩnh viễn không biết được những kẻ xâm lăng trong tuyến thời gian đó sẽ nhìn nhận nhà hiền triết Trần Phong như thế nào. Nó trông giống như một hành động châu chấu đá xe. Nhưng trong tuyến thời gian hiện tại của chúng ta, chúng ta có thể hiểu được sự tức giận và sự không cam lòng của anh ta vượt qua thời không,. Chính tinh thần này đã thôi thúc anh ta bước tiếp.
Đây là một bước tiến nhỏ đối với anh ta, nhưng cũng là một bước tiến lớn đối với nhân loại. Rất nhiều tuyến thời gian đã qua, vô số thế hệ nỗ lực kéo dài cả 1000 năm, trang bị của anh ta từ một cơ giáp đơn binh cỡ lớn thô sơ, biến thành hệ thống chiến đấu Thần Phong, cho phép anh ta tiếp tục tiến lên. Cũng chính hệ thống chiến tranh tinh không tiên tiến hơn vào thời điểm đó đã cho anh ta cơ hội. Có lẽ chiến quả thu được có một phần là do kẻ xâm lăng khinh địch, nhưng cuối cùng thì anh ta cũng đã làm được hết thảy mọi thứ mà anh ta muốn."
Trần Phong bên cạnh cũng đọc xong đoạn này, cười cười: "Bản tổng kết rất xuất sắc. Bởi vậy, các người không cần thiết phải phủ nhận bản thân. Tuy rằng tôi vô cùng thất vọng với ý chí của mọi người, nhưng tôi cũng phải thừa nhận thế hệ của mọi người, bất kể là khoa học hoặc thiên phú quân sự đều mạnh mẽ hơn bất kỳ thế hệ nào trước đây tôi từng thấy. Tôi chỉ không hài lòng khi tinh thần chiến đấu và sự tự tin của mọi người lại bị xóa mờ trong sự sùng bái mù quáng của chính mọi người."
Đường Thiên Tâm lại hỏi: "Cho nên, bây giờ anh nhất định phải phá nát sự sùng bái của chúng tôi đối với anh?"
"Đúng vậy. Nhất định phải phá nát Thần cách của tôi. Tôi đã từng nói rằng, nếu nhân loại thực sự cần có một vị thần để đánh bại kẻ thù, thì vị thần này chỉ có thể là một phép màu được tạo ra bởi toàn bộ nền văn minh. Miễn là có khả năng một phần tỷ, tôi cũng muốn hỏi, tại sao phải đợi một tuyến thời gian nào đó trong tương lai mới có thể đánh bại đối phương, tại sao không phải là bây giờ?"
Đường Thiên Tâm gật đầu: "Tôi hiểu. Trong mười tháng tới, tôi sẽ cải thiện bản thân bằng mọi giá. Vì tôi đã từng giữ chức sĩ quan chỉ huy tối cao, điều đó chứng tỏ rằng tôi có loại thiên phú đó, tôi nên làm việc chăm chỉ hơn để chiến đấu vì nó."
"Ừm, rất vui vì cô có thể nghĩ được như thế. Vốn dĩ, cô nên gánh vác nhiều trách nhiệm hơn, bất kể là vì cô đã chứng minh được thiên phú của mình trong những tuyến thời gian trước đó, hay là vì cô là thành viên của hàng ngũ chỉ huy. Trong thời đại mà thông tin cởi mở và công bằng, nếu mỗi người đều có một quyết định như thế thì tôi sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều ”.
Đường Thiên Tâm gọi ra một tấm gương trước mặt, hướng về phía chính mình trong gương, nói: "Cho nên, tôi muốn xin lỗi chính mình. Thật xin lỗi, tôi đã để phụ thiên phú của chính mình. Cho dù tôi còn trẻ, tôi hẳn phải nên ngồi vào vị trí của Lộ Tiên Phong."
Trần Phong nhìn bộ dạng làm như thật của cô nàng, lại cười nói: "Được rồi! Tốt lắm! Không hổ là tướng quân của tôi! Cô luôn là người đầu tiên có thể khiến tôi kinh hỉ."
Hắn cầm lấy tay của Đường Thiên Tâm: "Chỉ có khi trải qua sự khôn sống mống chết tàn khốc để giành lấy sự sống còn, với tư thái tàn khốc nhất mới có thể ngồi lên chức lãnh đạo, có như vậy mới đáng tin cậy, đáng để thề chết cũng đi theo.
Chỉ khi cô có cái loại tâm tính này, tôi mới có thể an tâm vào sinh ra tử theo mệnh lệnh của cô. Tôi đã từng nói với cô rằng, tôi vĩnh viễn sẽ là thanh đao sắc bén nhất trong tay cô. Câu này chưa bao giờ thay đổi.
So với những người khác, tôi chỉ luôn tin tưởng năng lực của cô. Chỉ có cô là chưa bao giờ làm tôi thất vọng. Lần này, tôi vẫn muốn đặt cược tất cả cho cô. Điều này sẽ khiến cô cảm thấy áp lực, nhưng tôi tin rằng cô có thể làm được. Ngay cả khi tôi thực sự thua cược ở lần này, tôi thua bởi cô, tôi cũng không hối tiếc. "
Đường Thiên Tâm khẽ gật đầu.
Hai người cứ như thế mà nắm chặt tay nhau, bốn mắt nhìn nhau.
Thật lâu sau, Đường Thiên Tâm đột nhiên hỏi: "Khi nào thì anh trở về Trái Đất?"
"Đợi lát nữa sẽ lên đường, chừng 2 ngày thì đến nơi, đột nhiên hỏi câu này để làm gì?"
"Tôi muốn chơi cờ."
Trần Phong: "Hả?"
Đường Thiên Tâm chậm rãi đứng lên, chậm rãi nói: “Thiếu tướng Trần Phong, xét thấy anh vẫn chưa tiếp nhận chức vụ quân đoàn trưởng quân đoàn đập nồi, hiện tại chức vụ của anh vẫn là sĩ quan an toàn của tôi, mà tôi là cấp trên trực tiếp của anh. Tôi ra lệnh cho anh, khi anh trở lại Địa Cầu, trước tiên phải đến chỗ tôi để đánh cờ.
Đánh cờ với anh có thể giúp tôi nâng cao khả năng logic. Tôi cũng muốn thử mang thai bé con của chúng ta một lần nữa. Dù cơ hội chỉ có một phần vạn. Tôi cũng muốn sinh bé con ra, tôi muốn để con bé thấy tôi và anh vai kề vai chiến đấu thế nào. Tôi cũng muốn xin lỗi anh. Tôi nên tôn trọng cách nhìn của anh về tình yêu hơn."
Trần Phong sửng sốt một chút, "Được!"
Lại trở lại, hương vị đã từng.
Một lúc sau, Trần Phong lại đi tìm đường chết, hỏi: "Cô nghĩ thế nào về tôi và Chung Lôi?"
Đường Thiên Tâm: "Anh muốn hỏi tôi có cảm giác tội lỗi với Chung Lôi hay không ư?"
"Ừm."
"Tôi không muốn nói dối anh. Không có. Tôi coi cô ấy là bạn đời ban đầu của anh, cũng coi anh là lựa chọn đệ nhất để có một gia đình ưu hóa. Gen của anh vốn nên được đối đãi ở mức cao nhất, nên được truyền thừa."
Mặc dù đã đoán được câu trả lời của cô, nhưng Trần Phong vẫn cảm thấy tiếc nuối.
Vấn đề của cô đã được giải quyết một phần, nhưng vẫn còn một phần khác bị chôn sâu dưới nền móng, không thể nào xóa bỏ.
Hắn cười cười: "Không sao. Lần này cứ như vậy đã."
Hắn âm thầm thề, lần sau sẽ không bao giờ để cô phát triển thành cái loại thế giới quan này nữa.
Tôi cũng phải xin lỗi nhân loại.
Là sai lầm của tôi, tôi thừa nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận