Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 281: Kỹ Thuật "Câu Cá"

Trong khi chờ đợi, thời gian từng ngày từng ngày chậm rãi trôi qua.
Trần Phong đang đợi rất nhiều thứ.
Những ca khúc còn 'tồn kho' trong công ty, cần phải đợi.
Việc luyện tập và thu âm album mới của Tần Lộ và u Tuấn Lãng, cũng phải đợi.
Lần này, khối lượng nhiệm vụ mà Trần Phong giao cho hai người bọn họ có chút lớn, hai người bọn họ phải dồn 100% nỗ lực, xuất ra trạng thái hoàn mỹ nhất, mới có thể đuổi kịp tiết tấu.
Người dẫn đường quá cường đại, tránh không khỏi sẽ tạo ra áp lực cực lớn cho người theo đuôi phía sau.
Cũng giống như Tần Lộ và u Tuấn Lãng vậy, muốn hưởng thụ những tiện lợi mà Trần Phong mang cho bọn họ, thì đương nhiên cũng nên gánh chịu sức nặng trách nhiệm tương ứng, không có tư cách để phàn nàn rằng mình vất vả ra sao cực khổ thế nào.
Đương nhiên, bọn họ cũng chẳng phàn nàn gì cả, bởi vì trong lòng bọn họ, cái người tiên phong tên Trần Phong này đã vượt biết bao chông gai mới có thể dẫn đường chỉ lối cho bọn họ, hắn cực khổ đến vậy nhưng đã phàn nàn gì bao giờ đâu.
Trần Phong còn đang chờ một người.
Lại n.
Trong lúc đang chờ đợi, Trần Phong tiếp tục hoàn thành những công việc đang tồn đọng trong tay.
Đầu tiên, hắn dành ra trọn vẹn 3 ngày, vừa cắn bút vừa vò đầu bứt tai, cuối cùng cũng hoàn thành kịch bản chi tiết của bộ phim, coi như hoàn thành công việc "chuyên chở" của mình.
Vì từng có một lần kinh nghiệm, nên lần này trình độ viết kịch bản của Trần Phong đã cải thiện đáng kể, thậm chí còn học xong cách mô tả phân cảnh chi tiết.
Không chỉ vậy, hắn có nhịn không được mà ngứa tay ngứa chân, lấy đám kịch bản mà lần trước đã viết ra, chỉnh lý trau chuốt lại lần nữa, lại lần mò thêm mấy ngày.
Hôm nay, Trần Phong thức dậy thật sớm, xuống lầu chạy vài vòng để rèn luyện thân thể, tránh để tình trạng không vận động trong thời gian dài mà thân thể rỉ sét.
Chạy liên tục trong hai tiếng, nhưng hắn chẳng có lấy một giọt mồ hôi.
Hắn lại trở về phòng, rửa mặt, điều chỉnh trạng thái tâm lý, tận lực khiến tâm tình của mình trở lại vị trí ở tuyến thời gian trước, chuyển trạng thái bản thân trở về lúc sắp đối diện với kỳ thi tốt nghiệp trước đó.
Toàn bộ tri thức tiểu học của thế kỷ 31 mà trước đó hắn đã chăm chỉ học tập, lúc này lại ùa về trong đầu hắn.
Lý thuyết nguồn gốc sinh học, giải thích chi tiết về năng lượng vi mô, thiên văn học tiên tiến, hệ thống lượng tử hậu hiện đại, thuyết tương đối tích cực và tiêu cực, ba giai đoạn suy luận quang hợp, uốn cong (curvature) và nhận thức không gian căn bản......
Những kiến thức ẩn sâu trong trí nhớ của hắn, xốc lên tầng bụi đang bao phủ, nổi lên từ đáy đại dương tư duy, phiêu phiêu đãng đãng nổi lên trên, và cuối cùng, tắm trong ánh mặt trời tư duy.
Trần Phong có thể cảm giác được rõ ràng rằng bộ não có hơi chậm chạp lúc trước của mình, sau lần trở lại này đã linh hoạt nhạy bén hơn rất nhiều.
Hết thảy đều trở về vị trí cũ!
Hắn lập tức nâng bút, bắt đầu viết toàn bộ dự án kế hoạch liên quan tới việc đột phá kỹ thuật ra.
Lại trôi qua thêm một ngày.
Trần Phòng nhìn bản bút ký trước mặt, trống rỗng và chỉ có mỗi phần tiêu đề, bỗng chốc ngớ ra.
Trần Phong vốn cho rằng, với sự trợ giúp của nhóm hạng mục ở viện khoa học lịch sử, hắn phải hiểu rõ những điểm mấu chốt của khoa học công nghệ thế kỷ 21 trong lòng bàn tay mới phải, thậm chí, còn có thể viết rành mạch phương án chuyển hóa thành quả dễ như trở bàn tay.
Nhưng, cho đến khi hắn thực sự đặt bút xuống viết, hắn phát hiện rằng chuyện này không hề đơn giản như bề ngoài chút nào.
Có rất nhiều thứ hắn hiểu, nhưng lúc muốn viết chúng ra, hắn lại không tự chủ được mà nảy sinh lo lắng, lo lắng người khác xem sẽ không hiểu, hắn còn muốn cố gắng hết mình viết ra một nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, từ bề ngoài đi sâu vào bên trong.
Nhưng khi mô tả cụ thể quá trình sản xuất công nghệ của vật liệu mới, khi dừng ở một loại thiết bị nào đó, Trần Phong mới bất chợt kịp phản ứng, thiết bị nào đó nào đó bộ phận linh kiện nào đó nào đó...thời này đã nghiên cứu ra đâu.
Được rồi, đánh dấu chỗ này lại, lát nữa lại viết bổ sung một quá trình khai phá linh kiện vậy...
Nhưng Trần Phong ỷ vào trí nhớ cường đại của mình, không lập tức viết xuống, mà chỉ tiếp tục chỉnh lý lại mạch suy nghĩ trong đầu.
Khi hắn nghiêm túc chỉnh lý mấy thứ này, mới phát hiện có một điểm nho nhỏ đang bắt đầu không ngừng phát tán, phóng đại, cơ hồ liên quan tới tất cả các khía cạnh của toàn bộ hệ thống nghiên cứu khoa học và sản xuất công nghiệp xã hội trong thời đại.
Cuối cùng, mạch suy nghĩ hoàn chỉnh về dây chuyền sản xuất đã khuếch tán đến cực đại, khiến hắn nghẹn họng nhìn trân trối.
Thời gian cần để hoàn chỉnh việc "chuyên chở" là quá dài, căn bản là hắn không thể chỉ trong vòng 8 ngày mà có thể hoàn thành việc "chuyên chở" thành quả khoa học công nghệ được.
Dù thời gian có kéo dài thêm 18 ngày nữa, thẳng cho đến lúc xuyên qua tiếp theo, hắn cũng chẳng làm xuể.
Có trình bày suông cũng không kịp.
Dù sao hắn cũng chỉ là con người, chứ không phải là một khối ổ cứng di động, có thể trực tiếp copy paste.
Gặp phải chỗ khó, Trần Phong kẹt văn rồi.
Mặt trời nơi xa đã ngả về tây, hoàng hôn đã đến, Trần Phong buông giấy bút xuống, chống cằm trầm tư.
Lại một lần nữa, hắn nhận thức được rằng, việc "chuyên chở" thành quả học thuật này có bao nhiêu gian nan hiểm trở.
Hắn hiểu được rằng, dưới tình huống mà trình độ khoa học kỹ thuật còn chưa thể thỏa mãn điều kiện, bắt đầu từ con số không mà "trộm" ra toàn bộ thành quả khoa học công nghệ từ dòng sông thời gian, đến tột cùng có bao nhiêu khó khăn.
Trần Phong lại tiếp tục suy tư thêm nửa tiếng, ra một quyết định mới.
Người tài giỏi luôn phải biết tự mình biết mình.
Trần Phong nhận ra rằng, bản thân mình không cần thiết phải phấn đấu cho sự hoàn hảo làm gì, hắn phải tin tưởng vào năng lực của Lại n đại lão, cho dù mọi thứ có rối tung rối mù, thì anh ta cũng có thể hiểu được toàn bộ hàm ý của nó, và hoàn thành mọi chuyện một cách tuyệt đẹp.
Trần Phong lại tiếp tục đặt bút lên trên bản bút ký, múa bút thành văn.
Hắn từ bỏ hành vi "chuyên chở" nguyên vẹn phi thực tế kia, ngoan ngoãn cho ra đáp án trực tiếp, chỉ ghi lại những điểm mấu chốt không thể bỏ qua, đồng thời, chép lại đáp án tiêu chuẩn.
Sau đó, hắn sẽ tìm một cơ hội thích hợp, đem bản "đáp án tiêu chuẩn" này, đập lên người Lại n.
Trần Phong chỉ chịu trách nhiệm cho những điểm mấu chốt.
Còn việc hoàn thiện cụ thể, sàng lọc và áp dụng thế nào, xây dựng chuỗi công nghiệp ra sao? Ừm, nhiệm vụ cao cả vĩ đại cứ giao hết cho Lại n đi.
Sau khi giảm bớt lượng công việc, quả nhiên mọi chuyện đã trở nên đơn giản hơn rất nhiều, hắn chỉ mất ngày thôi, nhưng đã hoàn thiện nội dung bản bút ký, bên trên ghi chép khái quát về 8 vật liệu mới, trong đó đã bao gồm kim loại siêu dẫn nhiệt độ phòng, cùng với các kỹ thuật liên quan đến tấm pin năng lượng mặt trời kiểu mới.
Sau khi xong việc, Trần Phong lập tức gọi điện thoại cho Lại n, bắt đầu thăm dò ý nghĩ của đối phương.
Trần Phong giả vờ quan tâm đến chuyện ở Bắc Kinh của anh ta đã hoàn thành đến đâu rồi, nếu chưa thì liệu anh ta có thể giải quyết xong nó sớm trước thời hạn được không, rồi mau mau đến Hán Châu một chuyến, hắn có chuyện quan trọng cần thương lượng.
Trong điện thoại, Lại n cũng tỏ vẻ rất mong ngóng sớm ngày gặp lại Trần Phong, nhưng thịnh tình của Đại học ở Bắc Kinh không thể chối từ, hơn nữa, còn có vô số hạng mục đang bước vào giai đoạn mấu chốt, anh ta đang bận bịu tối tăm mặt mũi để nghĩ biện pháp, nếu có thể có đột phá thì ý nghĩa của nó sẽ lớn bao nhiêu bao nhiêu vân vân mây mây...
Tóm lại, trong thời gian ngắn thì không thể thoát thân nổi.
Trần Phong lại bắt đầu áp dụng kỹ thuật 'câu cá' mà hắn đã dùng thành thạo ở thế kỷ 31, hiệu quả 10 lần như 1.
Hắn nói với Lại n rằng, dạo này bản thân hắn không ngừng suy nghĩ tường tận mọi thứ, đã hoàn thành suy luận và cơ cấu lý luận đến kim loại siêu dẫn ở nhiệt độ phòng rồi.
Lại n lịch sự tỏ vẻ tôn trọng với thành quả nghiên cứu của Trần Phong, giọng điệu lúc nói chuyện cũng kiểu cực kỳ mong đợi, nhưng vẫn uyển chuyển biểu thị tinh thần kiên định của anh ta rằng nhất định phải chờ đến khi hoàn thành xong mọi việc ở đây thì mới có thể tới Hán Châu.
Trần Phong rơi vào đường cùng, trực tiếp ném ra đòn sát thủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận