Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 346: Hắn Đã Trở Lại

"Có! Tiểu đoàn Đại Phong còn lại 67... 66 chiến hạm!"
"Được rồi. Vận hành động cơ siêu trọng! Dùng tốc độ tối đa, dọc theo đường cong mà tôi đã vẽ trong Tinh Đồ, tiến lên! Đúng mười giây sau phải đến được điểm đích, kích nổ lá chắn tổng hợp ba lực, gây nhiễu lá chắn trường lực của quân địch, tranh thủ thời gian để chúng ta tập kích!"
Mười giây sau, tiểu đoàn Đại Phong cứ như một vị tiên tri biết trước mọi chuyện, mà lao tới vùng phụ cận của hạm đội Tiêm Đao vừa mới thành lập xong.
Hỏa lực của hạm đội Tiêm Đao đan xen vào nhau, khiến tiểu đoàn Đại Phong lại bị giảm quân số xuống còn 43 chiến hạm, hơn nữa, vì khoảng cách quá gần, cho nên chỉ 3s sau, toàn bộ 43 chiến hạm này đều bị đánh tan tát.
Trong nháy mắt tiếp theo, một giọng nữ khàn khàn vang lên trong kênh chỉ huy của nhân loại, là giọng nói của người đứng đầu tiểu đoàn Đại Phong - Diệp Phong.
"Đại phong khởi hề vân phi dương, uy gia hải nội hề quy cố hương(*)! Tiểu đoàn Đại Phong! Tất cả thành viên đều đang trở về quê hương! Nhân tộc, bất diệt!"
(*) Trích 'Đại Phong Ca' của Lưu Bang: Dịch nghĩa: Gió lớn nổi lên, mây tản ra, dẹp yên bốn cõi, trở về cố hương.
Lời còn chưa dứt, bề mặt của các chiến hạm tiểu đoàn Đại Phong bỗng nhiên bùng phát ánh sáng cực kỳ bỏng mắt, luồng hạt khủng khiếp do lá chắn ba lực phóng ra hỗn loạn và tự phát nổ, giống như lỗ đen đang phun trào gần trong gang tấc.
Lá chắn năng lượng của chiến hạm tam giác trong hạm đội Tiêm Đao nhấp nháy một lúc, chập chờn như một ngọn đèn sợi đốt có điện áp không ổn định.
Toàn bộ thành viên của hạm đội Đại Phong tự mình nổ tung.
Hỏa lực pháo tầm trung của hạm đội 5000 người còn lại lập tức bao trùm không gian này.
Hạm đội nhân loại đã đánh đổi 66 chiến hạm để đổi lấy thiệt hại 1000 chiến hạm của hạm đội Radium.
Giai đoạn thứ hai: đại thắng!
Lại nói đến Trần Phong ở bên này, hắn cũng đã nhuộm máu chiến trường.
Hắn không bị đánh trực diện, là vì hắn đã liên tục tiến hành dịch chuyển siêu trọng nhờ thể chất nhân loại Ngân Hà, trên cơ thể hắn đã có một số vết thương, nhưng vấn đề không lớn, hắn đang nhanh chóng hồi phục nhờ sự trợ giúp của thiết bị trị liệu quark được trang bị trong trang giáp.
Chỉ cột vài giọt máu chảy ra từ mũi hắn, vừa vặn chìm vào mũ chiến thuật mà thôi.
Bên cạnh Trần Phong, 300 chiến sĩ tinh nhuệ ban đầu, giờ chỉ còn lại hơn 130 người.
Các chiến sĩ Ưng Kích khác dù muốn đến gần thì cũng bất lực, bởi vì không gian xung quanh bọn họ bị bao vây bởi hơn 10.000 chiến thú Hắc Quang, lít nha lít nhít.
Trần Phong thoắt trái thoắt phải, đánh đông đánh tây giữa đội hình địch dày đặc ấy, trông hệt như một kẻ điên, nhưng vô ích.
Quân đoàn chiến thú quá đông.
Bàng Đức đã bỏ mình!
Diệp Lộ Minh cũng đã bỏ mình!
Đinh Hổ, người làm mồi nhử thu hút rất nhiều hỏa lực, nhưng lúc này, tấm chắn trước ngực anh ta đã bất ngờ bị bắn trúng.
Lá chắn dây chuyền trước mặt anh ta phát ra những gợn sóng quỷ dị, giống như một chiếc lọ thủy tinh sắp bị đập vỡ, lộ ra một đường rạn nứt nẻ.
Đinh Hổ liều mạng di chuyển, nhưng vô ích, toàn quân chắn phía trước đều đã bị diệt sạch, bất kể anh ta trốn hướng nào thì vẫn luôn bị khóa chặt.
Ít nhất hơn 500 con chiến thú vẫn đang nhằm vào anh ta, không có đường để chạy thoát.
Trần Phong phát hiện tình huống này, muốn cứu nhưng không thể, ngay cả chiến giáp tối thượng của Trần Phong cũng không có khả năng xông lên loại tổ hợp hỏa lực này mà vẫn giúp hắn chống đỡ được sát thương.
Anh Hổ nở một nụ cười vô cùng bình tĩnh, anh ta chỉ vào Trần Phong mắng nhieesch: "CMN cái thằng ngu si đần độn này! Nếu như cuối cùng cậu vẫn không thể trốn thoát, thì CMN tôi hy sinh vô ích à!"
Trần Phong: "..."
Đinh Hổ lại nở nụ cười: "Thôi bỏ đi, tôi đã được mọi người xem trọng như vậy, bây giờ có chết cũng cam lòng. Tôi xứng đáng là huấn luyện viên mạnh nhất nhân loại này!"
Ngoài miệng thì nói như thế, nhưng trong lòng anh Hổ lại tự nhủ: "Mình không thể cúi đầu, vương miện sẽ rơi. Lúc này, mình chính là huấn luyện viên Hổ, đại diện cho lòng tin của chiến sĩ Ưng Kích nhân loại, có thể chết cũng có thể sống, nhưng nếu phải chết, mình sẽ chết một cách oanh liệt!”
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo, lá chắn nổ tung, Đinh Hổ bị nhấn chìm trong một chùm ánh sáng được tạo thành bởi nhiều thứ vũ khí năng lượng khác nhau.
Chùm sáng bị triệt tiêu, trong khoảng không không có gì cả, như thể anh ta chưa từng tồn tại.
Nương theo sự hy sinh của Đinh Hổ, cuộc giao chiến khốc liệt giữa quân đoàn 970.000 chiến thú Hắc Quang và 60.000 chiến sĩ Ưng Kích còn lại, đột nhiên trì trệ ngắn ngủi quỷ dị.
Chiến sĩ nhân loại đột nhiên mất đi mục tiêu chiến đấu.
Chiến thú Hắc Quang đã đạt được chiến quả, dường như cần điều chỉnh ngắn hạn, xác định bước hành động tiếp theo.
Trần Phong cũng thất thần trong tích tắc.
Anh Hổ vì mạo danh thay thế hắn mà bị để mắt tới, cuối cùng cũng rơi xuống, Trần Phong hơi bất ngờ.
Quá tàn nhẫn, thực sự quá tàn nhẫn.
Nhưng Trần Phong không khổ sở nhiều như trước, ngã một lần lại khôn hơn một chút, lần sau nhất định sẽ không nâng anh Hổ lên cao như vậy, anh ta thật sự không thể chịu nổi quá nhiều lời tán dương.
Tôi sai rồi!
Thôi bỏ đi, dù sao thì đây cũng không phải lần đầu tiên anh Hổ chết yểu, tập quen dần là được.
Năng lực điều chỉnh cảm xúc của Trần Phong quả nhiên rất tuyệt.
Sự đình trệ chỉ kéo dài chưa đầy 0,2 giây, trận chiến lại tiếp tục.
Trần Phong phát hiện ra rằng bầu không khí trên chiến trường đã thay đổi một chút, dù vẫn có sự cổ vũ của "Thiêu Đốt Bản Thân", nhưng động tác của các chiến sĩ khác đã vô hình chậm lại, tốc độ sát thương của trận chiến lại tăng vọt.
Mặc dù mãi cho đến lúc hy sinh, Đinh Hổ chưa từng làm gì bôi nhọ tên tuổi của một vị huấn luyện viên đệ nhất nhân loại, nhưng cuối cùng thì anh ta vẫn chết, quân đội nhân loại lung lay.
Nếu tiếp tục với tốc độ này, thì chưa đầy 5 phút nữa, toàn bộ 60.000 chiến sĩ Ưng Kích Giáp sẽ bị xóa sổ.
Mặc dù ở bên kia, Đường Thiên Tâm vừa đạt được chiến quả cực lớn, nhưng khoảng cách với chiến thắng cuối cùng vẫn còn xa đến vô hạn, nếu không nhận được sự cứu viện của các chiến sĩ Ưng Kích thì toàn quân cũng sẽ bị tiêu diệt, chỉ trong vòng 5 phút.
Trần Phong suy tính trong nháy mắt, trước tiên bộc phát một đợt công kích, tàn sát hơn 60 con chiến thú Hắc Quang, thổi bay toàn bộ vùng chân không ngắn ngủi vài km quanh người, sau đó cấp tốc thay thế năng lượng dự phòng.
Sau đó, hắn mở loa phóng thanh toàn quân, hắn chỉ nói một câu.
"Tôi là Trần Phong, "giáo trình kiểu Hổ" đều do tôi tự làm, Đinh Hổ là người phát ngôn của tôi phía trước sân khấu. Chỉ cần tôi chưa chết, sớm muộn gì các chiến sĩ Ưng Kích cũng sẽ có thực lực như tôi!"
Nói xong, hắn lại một lần nữa mở rộng khu vực săn bắn, xé xác tất cả những con chiến thú đang lắc lư trước mặt với tư thái vô cùng cuồng dã.
Đồng thời, hắn biến các cảnh chiến đấu của mình thành chương trình phát sóng trực tiếp toàn kênh trên mạng lượng tử và liên lạc trường gần.
Một lần nữa, hắn lấy một tốc độ cực nhanh, đập tan hơn 20 con chiến thú Hắc Quang.
Cả nhân loại và Radium đồng thời chứng kiến thực lực đáng sợ của hắn, cũng nhìn thấy khuôn mặt của hắn, đồng thời biết được tất cả chiến tích của hắn từ trước đến nay.
Bị đánh trúng: 0 lần.
Chiến thú Hắc Quang bị tiêu diệt: 2,674 con.
Hắn dùng phương thức đó để thông báo công khai với tuyến thời gian này, hắn đã trở lại.
Tuy hơi muộn, nhưng cuối cùng thì cũng đã trở lại rồi.
Trên chiến trường hừng hực khí thế kia, một lần nữa nghênh đón một khoảng lặng mới.
Có vẻ như không chỉ có nhân loại đang tiêu hóa chiến tích của Trần Phong, mà ngay cả Radium cũng bị sốc.
Đây là một loại chiến tích khủng khiếp đến mức nào chứ?!
Trong lòng vô số người, thậm chí hắn còn giống một cỗ máy giết người hơn cả Radium.
Hóa ra nhân loại chúng ta thực sự có thể khủng bố như vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận