Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 186: 10 Vạn?

Trần Phong gật đầu: "Grammy nổi tiếng gần xa, cho nên những người được mời tới party nhỏ này ngoại trừ thành viên ban giám khảo và ban tổ chức ra, những người còn lại đều là ca sĩ hoặc nhà sản xuất âm nhạc nổi danh ở đây, đẳng cấp không hề thấp. Nếu có thể kết giao thêm nhiều người như thế, thì rất có lợi đối với một công ty mới như chúng ta. Đây chính là cơ hội để chúng ta khuếch trương sức ảnh hưởng của mình."
"Ừm, vậy cũng tốt. Có điều, lúc đó anh có thể đi vào với chị ta, nhưng trong party thì phải đứng cạnh tôi."
Trần Phong gật đầu: "Yên tâm đi, tôi cũng sẽ không để cho những "hoa hoa công tử" đó có cơ hội quyến rũ cô đâu."
Chung Lôi cười ngọt ngào.
Thật ra thì cô nàng không muốn đi, nhưng Trần Phong đã đồng ý tham gia với người ta rồi, mà cô nàng cứ có cảm giác không yên tâm cho lắm, nên phải đi.
Dù sao thì trong lòng cô nàng, năng lực sáng tác của Trần Phong quả thực quá mức kinh người.
Một khi ai đó biết được thân phận và năng lực sáng tác của hắn, thì ngay lập tức sẽ có cảm giác hắn đang bắn ra hormone tứ phía.
Trong hoàn cảnh tương đối gò bó trong nước, những nữ nghệ sĩ mới nổi còn chẳng thể cưỡng lại nổi "mị lực" của hắn, huống hồ là một nơi cởi mở như u Mỹ.
Bởi vì vậy, Chung Lôi muốn thay mọi người giám sát hắn, không thể để cho hắn mê muội Hollywood xa hoa trụy lạc.
Ừm, đúng vậy.
Mà hắn còn muốn trông nom mình nữa, hihi, tâm trạng của Chung Lôi lúc này vô cùng tốt.
Grammy là giải thưởng âm nhạc uy tín nhất thế giới, ảnh hưởng của nó không chỉ giới hạn trong giới âm nhạc châu u Mỹ.
Không ít ngôi sao màn bạc có tiếng và thế lực của giới âm nhạc Hoa ngữ luôn khát khao nó, say mê không dứt.
Ngay cả khi bọn họ chỉ được ngồi ở hàng ghế sau của lễ trao giải, những ngôi sao Hoa ngữ này cũng sẵn sàng bỏ tiền túi để mời nhiếp ảnh gia, dùng mấy ngàn USD để có được một tấm hình, chụp thật nhiều ảnh với những góc độ đẹp, rồi chỉnh sửa thật cẩn thận, rồi quảng bá khắp mọi nơi.
Hoặc giả, nếu không đủ tư cách tham gia lễ trao giải, thì chỉ cần tìm một góc nhỏ, giả vờ như rất được hoan nghênh, mặc vào lễ phục tự thuê, chụp lấy vài tấm ảnh hoa hoa lệ lệ, sau đó tung cái tiêu đề tựa như "XX được mời tham gia Grammy, kiều diễm ướt át, hương sắc nào kém Madonna".v.v..
Đây chính là tượng trưng cho thân phận và đẳng cấp.
Cho dù chỉ là "cọ nhiệt", cũng phải "cọ" thành tin "hot".
Có điều, chỉ có cái lễ trao giải lớn thật lớn kia mới có thể "cọ", chứ cái loại party quy mô nhỏ đẳng cấp cực cao này, hiếm khi sẽ mời những người không đủ tư cách.
Dù gì thì người ta cũng gọi nó là party, mục đích vẫn là giao lưu, tiếp xúc với nhau, mở rộng giao thiệp.
Nếu giao thiệp với người vô dụng không đủ tư cách, không chỉ là lãng phí nước bọt, mà chính là lãng phí sinh mệnh.
Cứ như Trần Phong thì lại khác, gần đây hắn nổi bật như thế, lại còn là một nhà sản xuất âm nhạc đang trong giai đoạn bùng nổ linh cảm ngút trời, rõ ràng, hắn mới xứng với mấy chữ "đối tượng giao thiệp chất lượng cao", người người đều muốn chuyện trò đôi ba câu.
Bản thân Trần Phong lại chẳng hề xem chuyện này có gì là to tát, nên ăn vẫn ăn, nên uống vẫn uống. Ngày hôm sau, hắn và Chung Lôi đến cửa hàng cao cấp mua vài bộ quần áo xa xỉ, lại gọi người tài xế da đen hôm qua mang theo hai người đi tham quan khắp nơi, đến sân vận động Staples để xem một trận đấu của Lakers, và sau đó thăm thú thật nhiều danh lam thắng cảnh.
Mãi cho đến khi sắp tới thời gian tổ chức party, nữ cố vấn gọi điện tới thúc giục, hai người mới để tài xế quay đầu chạy về hướng Beverly Hills.
Nữ cố vấn nghe thấy bọn hắn còn phải lái xe, liền đề nghị: "Chỉ còn một tiếng rưỡi nữa là 5 giờ chiều rồi, mà vào giờ cao điểm như thế này, giao thông Los Angeles rất dễ bị kẹt xe. Cách vị trí hiện tại của các cậu khoảng 5km, có một công ty cho thuê trực thăng, tốt nhất các cậu nên ngồi trực thăng đến Beverly đi, khoảng chừng 40 phút là có thể đến."
Chung Lôi có chút động lòng, Trần Phong lại bác bỏ: "Không được. Tôi không thích đi trực thăng."
Đối phương nói: "Nếu vậy, các cậu sẽ tới trễ mất! Ít nhất cũng sẽ trễ 1 tiếng đấy!"
Trần Phong hỏi ngược lại: "Nếu tới trễ thì không được vào trong trang viên hả? Nếu là vậy thật thì cũng xem như hết cách."
"Không phải vậy, chỉ có điều, tôi có hẹn với vài người bạn, mọi người rất muốn trao đổi với cậu một chút. Mà cậu biết đó, thời gian của mọi người đều rất eo hẹp, lịch trình mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, đâu dễ gì."
Trần Phong nói: "Royce nữ sĩ, tôi hiểu tâm tình của chị, cũng vô cùng cảm ơn chị đã tiến cử. Nhưng tôi không thể buộc mình làm những chuyện không thích, chỉ vì hài lòng người khác, để thời gian bản thân phụ thuộc vào lịch trình của người khác. Điều này thực sự không cần thiết, tôi cũng thực sự không thích ngồi trực thăng. Chúng tôi không nắm bắt được thời gian, đó là trách nhiệm của chúng tôi, tôi xin lỗi chị, tôi cũng sẵn lòng gánh vác hậu quả. Nếu đã thực sự không tiện, thì chúng tôi cũng không cần đến đó nữa, vô cùng xin lỗi chị..."
"Ơ không không không! Trần tiên sinh, ý tôi không phải vậy đâu. Chúng tôi sẽ chờ cậu."
Đối phương bị hù dọa đến mức phải mau chóng cúp điện thoại.
Chung Lôi che miệng cười: "Anh cũng thật là phách lối đó. Rõ ràng là chúng ta đuối lý."
Trần Phong nhún nhún vai: "Tôi đánh cược một trăm. Chờ khi chúng ta đến nơi, bọn họ chẳng những không tức giận, mà còn xem trọng chúng ta hơn. Cô có tin không?"
"Được rồi được rồi, tôi biết rồi! Người có bản lĩnh dù có phải đi khắp thiên hạ cũng không sợ." Chung Lôi tức giận buông tay: "Tôi chỉ lo chuyện đó sẽ gây bất lợi đối với công ty mà thôi."
Trần Phong lắc đầu: "Không đâu, chuyện này sẽ vô cùng có lợi."
Chung Lôi ngậm miệng không nói.
Lại tới nữa rồi, sự "nôn nóng" quen thuộc lại ập tới, cũng không biết hắn đang khẩn trương cái gì.
Bên này, Trần Phong trễ giờ, chậm rãi nhích từng đoạn trong con đường tắt nghẹt.
Bên kia, ngoài cổng một biệt thự sang trọng trị giá 40 triệu đô ở Beverly Hills, lại có một đám đồng bào của Trần Phong đã lặn lội đường xa đến đây, sốt ruột đứng bên ngoài.
Đám người này ước chừng mười mấy người, trong đó 3-4 nam thanh nữ tú ăn mặc thời thượng, trang điểm tinh xảo, chuẩn tiểu hoa và tiểu thịt tươi.
Lúc này, bọn họ đang vây quanh người phụ trách party - quản gia của biệt thự tư nhân, lải nhải không ngừng.
Người đại diện nói chuyện là một nam trung niên mặc âu phục giày da.
Nếu như bạn là một nghệ sĩ quen thuộc làng giải trí Hoa ngữ, hoặc là phóng viên, thì chắc chắn có thể nhận ra.
Vị này chính là cổ đông số 2 của Trung Nghệ Entertainment, Phó chủ tịch Vương Tây Lôi.
Trong giới giải trí Hoa Ngữ, anh ta cũng được xem là đại nhân vật "nhất ngôn cửu đỉnh".
Có điều, đứng trên đất Mỹ, mặt mũi của anh ta cũng không to như vậy.
Mà mấy tiểu thịt tươi và tiểu hoa anh ta mang theo, ở trong nước vốn là những nghệ sĩ nổi tiếng hàng đầu, bất kể ai trong số họ mỗi khi ra ngoài cũng cần phải mang theo ít nhất một trăm vệ sĩ, từng cử chỉ của họ đều trở thành "Hot search"; nhưng lúc này, một chút địa vị cũng chẳng có.
Vị quản gia kia đã mất bình tĩnh, vài lần muốn quay đầu bỏ đi.
Vị thuyết khách là một "quản lý" bên cạnh lại kéo bị quản gia trở về.
Ngại vì sức ảnh hưởng của vị quản lý này ở Hollywood, mà vị quản gia kia không thể rời khỏi.
"Vương tiên sinh. Anh cũng biết đấy, đây là party nho nhỏ do ban tổ chức Grammy tổ chức, nếu không có thư mời hay ghi danh trước, thì tôi không thể cho các anh vào."
Vương Tây Lôi tiến lên trước, hạ thấp giọng: "Bên trong có nhiều người như vậy, cũng phải mấy trăm người nhỉ, lại nhiều thêm vài người nữa thì không hẳn là chuyện gì to tát mà, đúng không?"
Quản gia vẫn lắc đầu: "Không, đây là vấn đề rất lớn. Tôi cho anh xem một chút, trong danh sách ghi danh của tất cả khách mời, chỉ có tổng cộng bảy người Hoa. Mà ngũ quan của người Hoa lại cực kỳ nổi bật. Huống chi, người của các anh còn ăn mặc như vậy... Tóm lại, các anh đi vào sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý. Không thể được."
Đúng là các tiểu thịt tươi và tiểu hoa vì trà trộn vào bữa tiệc này, mà trang phục và cách trang điểm cực kỳ phô trương.
Lễ phục có giá trị rẻ nhất cũng là 100.000 USD, mà nhất là tiểu hoa, đi kèm với chiếc đầm trễ ngực chính là một chiếc vòng cổ trị giá mấy triệu USD, mà cái vòng cổ này là tự bỏ tiền túi ra để thuê mới có.
Vương Tây Lôi hạ thấp giọng: "10 vạn."
Quản gia im lặng không nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận