Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 150: Anh Có Hai Sự Lựa Chọn

Rốt cuộc, Trần Phong cũng từ máy bay vận tải nhảy xuống.
Hắn vẫy vẫy tay: "Này."
Đinh Hổ xông lên, nện cho hắn một quyền, "Cái thằng khốn nạn này."
"Sao thế?"
Trần Phong vờ như không hiểu.
Đinh Hổ hít sâu một hơi: "Tôi cảm thấy cậu điên rồi. Vì tiêm dịch gen mà đào ngũ cơ đấy, cậu có biết rốt cuộc cậu đã mang tới chấn động bao lớn không?"
Trần Phong phản bác: "Nhưng không phải bây giờ tôi rất tốt sao? Đúng rồi, tôi vừa thăng lên thiếu tá rồi. Anh Hổ, sau này mỗi khi anh gặp tôi, phải chào là "chào sếp" đấy."
Đinh Hổ "....."
Biểu hiện của anh Hổ như thể tắc nghẽn cơ tim.
Anh ta trăm ngàn cay đắng, ở trong quân doanh phục vụ gần hai mươi năm, thật vất vả mới thăng thành thượng úy.
Quân hàm này đã được xem là cao nhất trong hàng ngũ sĩ quan không chỉ huy.
Mà cấp bậc thiếu tá trong quân doanh đều chỉ huy ít nhất một chiến hạm chiến đấu.
Trong những binh sĩ tác chiến thông thường, rất ít sĩ quan cấp tá.
Đinh Hổ rất tự biết mình, anh ta cũng không có tài năng làm sĩ quan chỉ huy, cho nên chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng sẽ được thăng làm cấp tá.
Nhưng cái tên Trần Phong này....
Byron Scott xông tới, vỗ vỗ bả vai của Đinh Hổ: "Huấn luyện Đinh, bình tĩnh nào. Tôi hiểu cái cảm giác bị học viên của mình bỏ xa rất khó tiếp nhận, nhưng nếu anh xem qua tham số thể trắc của cậu ta, thì sẽ hiểu. Chưa từng có ai có thể hoàn thành hai lần thức tỉnh. Nếu dùng một câu văn khách sáo trên internet của thời đại viễn cỗ, thì chính là: Khủng bố như vậy!"
Người kiểm tra thể trắc toàn diện cho Trần Phong đêm qua, chính là Byron Scott và giáo sư u Dương.
Đinh Hổ nhỏ giọng hỏi: "Rốt cuộc là như thế nào?"
Byron Scott lắc đầu: "Không thể nói được, đây là cơ mật tối cao."
"Được rồi." Đinh Hổ nhún nhún vai, lại nặng nề vỗ một cái lên Trần Phong - cái kẻ đang trao đổi với Diệp Lộ Minh và Bàng Đức về trải nghiệm Tinh Phong Giáp: "Tóm lại, cậu vẫn còn sống, thật tốt."
Trần Phong trợn mắt: "Cái gì cậu cậu chứ, gọi sếp xem nào!"
Anh Hổ rất khó chịu.
Cũng không lâu sau, từ trong thao trường lại tới một người, là Lâm Bố.
Trần Phong dẫn Lâm Bố đứng trước mặt mọi người, giới thiệu: "Huấn luyện Diệp, tôi giao anh ta cho anh."
Diệp Lộ Minh gật đầu: "Không thành vấn đề, vị này chính là thiên tài mà phái lưu vong mang ra ngoài, Lâm Bố đúng không? Tôi biết cậu ta."
Trần Phong lại nói "Bàng Đức, cậu muốn khiêu chiến tôi đúng không? Mười ngày sau, ai có thể đánh ngã Lâm Bố, thì sẽ có tư cách khiêu chiến tôi."
Diệp Lộ Minh hỏi: "Tôi cũng có thể?"
"Dĩ nhiên."
Diệp Lộ Minh tràn trề hứng thú, lại nhìn về phía Lâm Bố, ánh mắt mang theo vẻ khiêu khích: "Mặc dù Lâm Bố cậu rất có tiếng tăm ở bên ngoài, nhưng tôi không tin một tân binh có thể vượt qua tôi chỉ trong vòng mười ngày ngắn ngủi."
Lâm Bố không cảm xúc, không biết phải tiếp lời thế nào.
Anh ta vừa mới đến, cũng không có giao tình gì với mấy người trong quân đội này, hơn nữa lý niệm vẫn luôn khác biệt, anh ta cũng không muốn trở thành bạn với bất kỳ ai.
Chỉ có Tinh Phong Giáp, thứ mà trước đây từng thấy nhưng không với tới được, mới có thể gợi lên hứng thú của anh ta.
Mấy người trao đổi một chút, sau đó Trần Phong mặc trang bị, bước vào thao trường huấn luyện chuyên dụng Tinh Phong Giáp.
"Tôi phải đo đạc tham số mô phỏng thông tin thêm lần nữa."
Trần Phong giơ tay lên, lớn tiếng nói với những người trong thao trường: "Thật ngại quá, mọi người xin nhường một chút. Xin nhường chỗ trống cho tôi, tôi sắp bắt đầu huấn luyện rồi."
Lúc này, tức khắc có người không đồng ý.
"Nơi này lớn như vậy, anh cứ việc huấn luyện, chúng tôi đâu có ảnh hưởng gì tới anh đâu."
"Đúng vậy."
"Mới đào ngũ xong mà lớn giọng gớm!"
" Đúng vậy, chẳng biết tôn trọng người khác tí nào."
Trần Phong cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Còn tưởng rằng tất cả mọi người sẽ dùng lý tính để giao tiếp một cách lịch sự, sẽ không ai nhạo báng hay vả mặt hắn chứ.
Không ngờ mọi người lại nể mặt như vậy.
Thật ra thì chuyện này cũng hợp lý thôi, mọi người phản đối đều có lý do cả.
"Vậy cũng được, tôi bắt đầu đây, các anh cẩn thận một chút."
Dứt lời, Trần Phong liền xông ra ngoài.
Hắn cũng chẳng muốn làm khó người khác, chỉ là dựa theo huấn luyện toàn diện thông thường làm một ít động tác trụ cột, giúp AI của Tinh Phong Giáp nắm được dao động của tham số.
Nhưng rất nhanh, trong sân cũng chỉ còn lại mỗi mình hắn.
Rõ ràng chỉ là huấn luyện thông thường, nhưng tới lượt hắn, những động tác này chẳng khác gì gió nổi mây vần.
Động tác của hắn quá nhanh, tạo thành động tĩnh quá lớn.
Rõ ràng hắn chỉ đơn giản thay đổi thao tác điều hướng, nhưng một cước của hắn lại khiến cát đá tung bay, người khác không thể nào huấn luyện được.
Khi hắn huấn luyện trên không trung, không còn chuyện cát bay đá chạy nữa, nhưng sự hỗn loạn mãnh liệt của không khí chẳng khác nào một ổ đạn đại bác, biến cái thao trường huấn luyện này thành núi đao biển lửa.
Mọi người liên tục lùi lại bên cạnh hàng rào trường lực, lúc này mới có chút cảm giác an toàn, có điều, vẫn bị dư âm xung kích của hắn đập thẳng vào hàng rào khiến cho kinh hãi.
Hồi lâu sau, rốt cuộc Trần Phong cũng hoàn thành nội dung huấn luyện tiêu chuẩn.
Hắn vừa dừng lại, Tinh Phong Giáp trên người lập tức biến thành mảnh vụn, rơi rụng đầy mặt đất, nó lại bị hắn huấn luyện đến hư nữa rồi.
Trần Phong thở dài.
Hắn vẫn chưa thỏa mãn.
Cảm giác quen thuộc lại xuất hiện, trang bị hạn chế hắn phát huy thực lực.
Hiện tại, tham số cực hạn đo được không phải cực hạn của hắn, là là giới hạn chịu đựng của Tinh Phong Giáp.
"Được rồi, cứ như vậy trước đã. Thật ngại quá, tôi đã chiếm dụng sân của mọi người rồi, mọi người tiếp tục đi."
Trần Phong nói xong, tự mình rời đi.
Hắn đã đi rất lâu rồi, nhưng chưa có ai dám tiến vào thao trường.
Nào ai dám múa rìu qua mắt thợ, tăng thêm trò cười.
Xem Trần Phong huấn luyện rất ích lợi đối với mọi người, không ít người đã ngộ ra điều gì đó, phải về suy nghĩ kĩ thêm.
Trần Phong trở về phòng, kết nối liên kết thần kinh, tiến vào hệ thống giả lập, tiện tay làm một số nhiệm vụ khiêu chiến yêu cầu mỗi đội có ít nhất năm Giáp Sĩ cấp độ S.
Chỉ số đánh giá tổng hợp tố dưỡng của hắn đã tăng lên.
954713.
So với con số 193414 của người đứng thứ 2 toàn quân hiện tại thì cao hơn gần bốn lần.
Hắn lại sơ ý tăng lên vài cấp rồi.
"Trần Phong, anh đến phòng làm việc của tôi một chút."
Máy truyền tin của hắn truyền tới tin nhắn đã qua mã hóa của Đường Thiên Tâm.
Nên tới, thì sớm muộn cũng sẽ tới.
....
"Hiện tại cấp trên cho anh hai sự lựa chọn, nghe đây."
Đường Thiên Tâm ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, nói với vẻ mặt bình tĩnh: "Thứ nhất, anh tấn thăng trở thành Hạm Trưởng của một chiến hạm chiến đấu. Trong tháng này, số lượng tàu chiến chuẩn bị đưa vào hoạt động của quân đội có tổng cộng có 120,000 chiếc. Anh có thể tự chọn một chiếc trong số đó, rồi đăng ký với hệ thống quân vụ, trong tất cả các căn cứ lớn thuộc toàn quân, tự tuyển chọn ra thành viên cho phi hành đoàn của mình."
Trần Phong không trả lời, mà hỏi tiếp, "Sắp xếp thứ hai thì sao?"
Đường Thiên Tâm cảm thấy khá kinh ngạc, cô nhìn Trần Phong, không ngờ biểu hiện của hắn lại lãnh đạm như vậy.
Lựa chọn thứ nhất, là khát vọng tuyệt đối của tất cả tân binh.
Trở thành một Hạm Trưởng quang vinh, trên chiến hạm của bản thân, nói một sẽ không phải hai, dẫn đầu đoàn đội thuộc về mình rong ruổi trong tinh không, chiến đấu cùng địch nhân vô danh tính sắp xuất hiện, hy sinh vì kéo dài chủng tộc… mỗi một điểm, đều đủ để khiến người ta sôi trào nhiệt huyết.
"Lựa chọn thứ hai là anh tiếp tục đảm nhiệm chức vụ trước mắt, phụ trách an toàn cá nhân cho tôi."
"Tôi chọn cái thứ hai."
"Được, bây giờ tôi sẽ nói sang một chuyện khác, anh cần tham gia dự án mới được duyệt, đây là hạng mục nghiên cứu khoa học do viện Bàn Cổ chủ đạo, hạng mục tên là kế hoạch cải tiến gien người."
Trần Phong lập tức cảm thấy hứng thú.
Nice!
Hắn giả vờ trấn định hỏi: "Nội dung cụ thể của kế hoạch là gì?"
"Xét về trình độ gen thức tỉnh của anh, viện Bàn Cổ hy vọng anh sẽ cung cấp nhiều dịch vận chuyển RNA hơn và các nhân viên nghiên cứu khoa học sẽ so sánh chuỗi RNA của cậu với nhiều..."
"Được… tôi đã hiểu, để nuôi cấy nhân tạo."
"Đúng, đối tượng kết đôi bao gồm cả tôi, cùng hơn trăm triệu người tình nguyện trên toàn cầu. Có lẽ anh sẽ cảm thấy thấy điều này hơi khó hiểu, vì nó không có lợi cho sự đa dạng di truyền loài. Nhưng xét thấy chiến tranh đã gần kề, thời khắc đặc biệt phải làm điều đặc biệt."
Trần Phong lắc đầu, "Tôi hiểu, nhưng cá nhân tôi cảm thấy chuyện này không có chút ý nghĩa nào."
"Ý anh là dù cho nuôi cấy thành công, đứa trẻ cũng không kịp trưởng thành sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận