Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 276: Nghi Hoặc Nhân Sinh

Trần Phong bận rộn như thế suốt ba ngày.
Chạng vạng tối, hắn nhận được một cú điện thoại bất ngờ nhưng hợp lý.
"Trần Phong, anh thật quá đáng. Đi Mỹ về nhiều ngày như vậy cũng không gọi điện thoại cho tôi thì thôi đi, nhưng muốn bán bài hát, tại sao cũng không báo tôi biết."
Giọng Lộ Vy có chút giận dữ.
Trần Phong đàng hoàng xin lỗi, "Xin lỗi, là lỗi của tôi, không phải cố ý đâu, chỉ là bận rộn quá nên quên mất. Để tôi nghĩ xem có bài nào hợp với cô…"
"Trước tiên không nói chuyện mua bài hát, dù sao chắc chắn là anh phải giữ cho tôi. Không biết, tối nay anh có rảnh không?"
"A? Có chuyện gì vậy?" Trần Phong ngạc nhiên hỏi, hắn hết sức không tình nguyện ra ngoài.
Hắn cũng không ngốc.
Kỳ thật, hắn đã sớm nhìn thấy Lộ Vy có nhiều ý tứ với mình.
Hắn đã là con cóc ghẻ ăn được thiên nga Chung Lôi, hắn quả thực không muốn tổn thương nhiều người khác.
Dù Trần Phong không phải kẻ si tình, nhưng trên một phương diện nào đó, hắn đã là một tên tra nam vượt thời không.
Nhưng đó chẳng qua là sống một đời người, có một số việc không thể không làm.
Trong tình huống có sự lựa chọn, Trần Phong vẫn luôn ràng buộc bản thân theo một quan điểm cá nhân, dù sao trong lòng hắn sớm đã bị lấp kín bởi rất nhiều loại cảm xúc, trong tình yêu, quả thực hắn không cho phép mình thích nhiều người.
Gút mắc giữa hắn và Lộ Vy sâu đến mức tra tấn lẫn nhau, chẳng thà, hắn bóp tắt chết những dấu hiệu không cần thiết manh mối từ ngay từ đầu.
Dù việc này với Lộ Vy hết sức vô tình, nhưng Trần Phong tin rằng với phong thái, cảnh giới và sự giáo dục của mình, cô có thể đối mặt được, và đưa ra được lựa chọn chính xác.
"Chuyện là, tối nay dường như không tiện lắm." Trần Phong thuận miệng nói xạo.
"Tôi đang ở ngoài cổng chung cư Wesley chờ anh, anh ra đi. Chuyện tối nay rất quan trọng, anh nhất định phải tới."
"A?" Lời cũng đã nói đến nước này, cuối cùng Trần Phong vẫn phải mang theo tâm tư lo lắng bất an ra cửa.
Hắn tin là với lý tính của mình, Lộ Vy sẽ không làm ra loại tiết mục cưỡng ép thổ lộ.
Nhưng nếu tối nay, cô thử nghiệm nhích lại gần hắn thêm một chút, vậy chính hắn sẽ lui về sau nhiều chút, với sự thông minh của cô, chắc chắn có thể nhận ra tâm ý rõ ràng này.
Như vậy ‘phanh xe’ sẽ được đạp kịp thời.
Phát hồ tình chỉ hồ lễ (1), đó cũng là lẽ thường của con người.
Đi ra cửa, ngồi lên Maserati của Lộ Vy, Trần Phong nhanh chóng biết chuyện mà cô muốn nói.
Tối nay, Lộ Vy sẽ tham dự một bữa ăn tối được tổ chức bởi một doanh nghiệp Bắc Kinh.
Dù mang danh nghĩa là tiệc doanh nghiệp, nhưng kỳ thật ý nghĩa tồn tại của nó chẳng là một bữa tiệc của đám công tử tiểu thư nhà giàu.
Hàm nghĩa chân chính của bữa tiệc, là Lộ Vy đại cho một bộ phận người, tạo mối quan hệ với một bộ phận khác đến từ hội đồng liêu công tử tiểu thư Bắc Kinh mà thôi.
Lý do của cô là, tham gia loại tiệc này tốt nhất là mang theo một người bạn trai, nếu không sẽ rất dễ bị mời rượu.
Trong lòng Trần Phong âm thầm không tin.
Cô thật cho rằng hắn chưa kiểm tra lý lịch của cô sao?
Cô được biết đến như một nghệ sĩ nữ có background mạnh nhất Giang Nam, thậm chí còn là cả nước.
Ngay cả khi cô không tận lực theo đuổi thứ gì, thì bữa tiệc được những người từ nơi khác đến Hán châu tổ chức này, dù có sự hiện diện của cô hay không, những người này đều sẽ chủ động đến chị Trịnh để nịnh nọt, vậy mấy người cùng tuổi lại có thể cưỡng bách cô uống rượu sao?
Lúc ấy hắn cự tuyệt, "Tôi không thích ứng được với những chỗ như vậy, không nên đi thì hơn."
Không ngờ Lộ Vy nhất định níu hắn lại, "Những lúc khác đều theo ý anh, nhưng tối nay anh nhất định phải đi."
Trần Phong nhìn bộ dạng cố chấp đến khó hiểu này của cô, lại càng cảm thấy kỳ quái.
...
Cuối cùng Trần Phong vẫn theo cô.
Không lâu sau, Maserati lái vào Thải Vi Lư, hai người xuống xe, Trần Phong lại bất đắc dĩ đổi một thân âu phục.
Mấy lần hắn muốn mở miệng, nhưng Lộ Vy đều không cho hắn cơ hội.
Thay quần áo xong, lúc hai người ra ngoài, Lộ Vy một thân váy lam dài bảo thủ, bình tĩnh thò tay ôm lấy cánh tay hắn.
Trần Phong lặng yên tránh qua bên cạnh, không tiếp cô.
Lúc ở trên xe, Trần Phong giơ tay nhìn đồng hồ.
Vài ngày trước, vì không chăm chút vẻ ngoài, mà khiến con hàng Vương Tây Lôi bẩn thỉu tìm tới hắn, buông lời dụ dỗ và bị Trần Phong dứt khoát từ chối tàn nhẫn, sau khi trở về, hắn lập tức mua tạm cho mình một con Rolex.
"Bây giờ là 6h30, nếu lát nữa không có việc gì cần nói, tôi muốn về sớm một chút, tôi còn phải viết kịch bản."
Lộ Vy gật đầu, không ý kiến gì.
Xe đi qua hai khúc cua nhỏ, sau khi rẽ vào con đường mang phong cách Châu u, xe dừng lại bên ngoài một tòa nhà hai tầng mà Trần Phong từng có lần ghé qua.
Hai người xuống xe sóng vai đi vào. Bên trong đã có không ít người, nam nữ già trẻ đông đảo, bọn họ đang nhiệt tình trò chuyện.
Lúc đi tới gần cửa lớn, hai người lập tức bị chú ý.
Không ít người nhao nhao bước đến chào hỏi hai người.
Đương nhiên, chủ yếu là Lộ Vy.
Trong lúc Lộ Vy nói chuyện với người khác, cô lại một lần nữa lặng yên thò tay định ôm khuỷu tay Trần Phong.
Trần Phong lại tránh ra.
Nhưng lần này, cô lại trở nên quyết liệt, bước qua một bước với nụ cười cứng ngắc, hung hăng ôm lấy cánh tay hắn.
Cả người Trần Phong đều cảm thấy không tốt.
Thẳng thắn mà nói, hắn rất thất vọng.
Trước khi tới đây, hắn cũng thực sự cho rằng, có lẽ Lộ Vy chỉ muốn mượn mình làm bia đỡ đạn.
Nhưng với tiết mục tầm thường thế này, hắn cảm thấy đẳng cấp của Lộ Vy, không đến mức phải làm như thế.
Tuy nhiên, Trần Phong biết rõ lúc hắn lập nghiệp, Lộ Vy đã giúp mình rất nhiều, do đó việc hôm nay, coi như hắn trả ơn cho cô. Sau chuyện này, hắn sẽ lập tức ngả bài, tránh đêm dài lắm mộng.
Cứ thế trôi qua 20 phút, có tin từ nhà hàng rằng các món ăn đã sẵn sàng, đám đông bắt đầu đi vào bên trong, lúc này Trần Phong mới có cơ hội được giải thoát.
Hắn muốn thu tay mình lại.
Lộ Vy giữ chặt.
"Sao phải làm thế này?" Trần Phong hỏi.
Lộ Vy nhìn hắn một cái, "Hôm nay anh phối hợp với tôi một chút, được không?"
"Nhưng nếu thế sẽ truyền tin tức không hay ra bên ngoài? Cô là nhân vật công chúng, nó sẽ có ảnh hưởng không tốt tới cô." Lời nói này của Trần Phong là cực kỳ ngay thẳng.
Lộ Vy lắc đầu, "Yên tâm đi, người ở đây không thích khua môi múa mép bát quái, hay truyền tin ra ngoài đâu. Anh nhìn mấy người nổi tiếng ở Bắc Kinh kia đi, tham gia mỗi bữa tiệc đều đổi một bạn trai. Tôi đã được coi là gì? Đừng quan trọng hóa vấn đề như vậy, bạn trai cũng chẳng phải là bạn trai, chỉ là kết đôi đi ăn một bữa tối thôi, đừng suy nghĩ nhiều."
Trần Phong ngạc nhiên.
Cẩn thận nghĩ lại, thì dường như đúng là như thế chăng?
Những người tiến đến chào hỏi, căn bản là không biết hắn, hoàn toàn xem hắn là không khí, nhìn còn không thèm nhìn chứ nói chi đến liếc mắt, nhưng ngược lại rất nhiệt tình với Lộ Vy, không ai đùa cợt về việc cô kiếm bạn trai cả.
‘Mình quá nhạy cảm sao?’ Trần Phong thầm nghĩ.
Được rồi, cái xã hội thượng lưu thế kỷ 21 này, thật khiến người ta cảm thấy không hợp một cách sâu sắc, thật khó thích nghi.
Ngược lại, hắn thích cái “xã hội thượng lưu” thế kỷ 31 kia hơn.
Nhớ năm đó, hắn ngồi cùng chỗ với đông đảo bộ trưởng, thậm chí là chậm rãi đối thoại với cả người đứng đầu chính phủ trái đất.
Đợi đến lúc ăn cơm, cô nàng Lộ Vy luôn miệng nói bạn trai không phải bạn trai, chỉ là kết đôi cùng đi ăn một bữa cơm kia lại gây chuyện, khiến Trần Phong bắt đầu nghi hoặc nhân sinh.
Thỉnh thoảng cô lại gắp thức ăn cho Trần Phong!
Trần Phong rùng mình một cái, dường như Lộ Vy mà trước đây hắn biết đã biến thành người khác.
Hắn suy nghĩ, ‘không nên làm chuyện này nha, tuổi của cô cũng không lớn, trên lý thuyết thì cô cũng chưa đến lúc phải lo gả đi, do đó đừng bẫy tôi được không? Chuyện này không phù hợp với khí chất và phong cách của Lộ Vy đâu nha?’
Bầu không khí trông thì hài hòa, nhưng thực ra thì chính là tình cảnh cứng đờ.
----
(1) Phát hồ tình, chỉ hồ lễ: nghĩa là cho dù ái tình có phát sinh thì bên trong tình cảm ấy vẫn luôn có những khuôn phép của lễ nghi đạo đức, ràng buộc con người ta không nên vượt quá lằn ranh đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận