Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 924: Đừng Để Tôi Phải Thất Vọng

Số lượng quân nhân chuyên nghiệp trong tinh hệ Ảnh Tử đã giảm xuống đến mức chưa tới 30 tỷ người.
Nếu muốn thực hiện một hành động yểm hộ quy mô lớn như vậy, thì nhất định phải huy động rất nhiều lực lượng dự bị trong tinh hệ, hơn nữa, số lượng người hy sinh chắc chắn sẽ vượt quá 3 tỷ người, có thể ảnh hưởng đến tầng phòng thủ thứ ba và thứ tư, cũng như lực lượng phòng thủ bên trong màng Dyson hiện tại và ở gần những hành tinh lớn khác.
Tác động của trận chiến sẽ có một loạt các phản ứng dây chuyền.
Đối mặt với cái giá đắt đến mức nặng nề như thế, cho dù những quân nhân bên trong tinh hệ Ảnh Tử có bằng lòng trả giá đi chăng nữa, thì Trần Phong cũng sẽ không chấp nhận.
Trong thời kỳ chiến tranh một tấc thời gian là một tấc vàng, toàn thể cán bộ cấp cao đã cùng nhau thảo luận ròng rã 2 tiếng đồng hồ, nhưng cũng không đưa ra được quyết sách hiệu quả, nên chỉ có thể tạm thời gác lại.
Mọi người quay trở lại cương vị của chính mình, sau đó cùng với các chuyên gia và học giả của viện Khoa học, viện Kế hoạch Chiến tranh, viện nhà hiền triết,,, lại thêm một số sĩ quan chỉ huy cấp cao, những chiến sĩ tinh anh tiếp tục thảo luận, cố gắng đưa ra một phương án khả thi với cái giá hy sinh thấp nhất có thể trong vòng 5 tiếng.
Cuộc trường chinh dài kéo dài 42 năm ánh sáng, ánh rạng đông của thành công đang ở gần trong gang tấc,
Chỉ là độ khó của bước cuối cùng này dường như có hơi siêu hạng một chút.
Trong phòng họp nhỏ, Đường Thiên Tâm ở lại thêm một chút.
Cô cũng không nói nhiều lời.
"Tôi nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp tốt nhất, hy sinh ít người nhất, rồi đưa 2 người về."
Nói xong, bóng dáng của Đường Thiên Tâm liền biến mất.
Trần Phong thoát khỏi mạng lưới tầng trung gian, quay trở lại phòng chỉ huy.
Nghe thấy tiếng bước chân của hắn, Frides đang xoa xoa thái dương, miễn cưỡng mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra, nói: "Anh trai, em cảm thấy chị dâu muốn dùng chính mình để làm mồi nhử."
Trần Phong gật đầu: "Tôi biết."
"Vậy, anh không phản đối sao?"
Trần Phong lắc đầu: "Vô dụng. Cô ấy không phải là người dễ dàng thay đổi quyết định chỉ vì yêu cầu của tôi. Dù cô ấy đưa ra quyết định như thế nào, thì cũng sẽ có ý nghĩa chiến lược tốt nhất. Tôi chỉ cần chịu trách nhiệm thực hiện là được, chỉ thế thôi. Trước là như thế, bây giờ cũng là thế, tương lai sau này cũng sẽ như thế."
Sau một hồi im lặng, Frides ngập ngừng nói: "Thực ra, mọi thứ có thể không phức tạp như vậy? Hai ngày trước, em đã cải tạo chiến giáp chiết diệu, lá chắn và động lực đã được cải thiện rất nhiều, ít nhất cũng phải đạt tới 70% chiến giáp Tinh Ảnh. Lại phối hợp với năng lực chiết diệu tầm ngắn, anh trai à, anh có thể lao một mình lao vào bên trong. Mục tiêu một người sẽ nhỏ hơn rất nhiều so với Thần Phong 2, tỷ lệ thành công ít nhất là 60%. À đúng rồi, nếu như người đó là anh, thì khả năng chắc chắn là 100%."
Trần Phong lắc đầu.
"Đừng nghĩ tới chuyện này nữa."
Frides lo lắng nói: "Anh trai à, thực ra em đã ..."
Trần Phong híp ánh mắt, vẻ mặt trở nên đặc biệt nghiêm nghị, thô bạo ngắt lời Frides: "Tôi chưa bần cùng đến mức phải bỏ rơi cậu để cầu sống sót một mình. Hơn nữa, công nghệ trồng trọt chiến hạm vẫn chưa hoàn thành, lớp vỏ chiến hạm lăng trụ cũng chưa được phá giải. Công tác mà cậu cam kết hoàn thành còn chưa làm xong, cậu lại muốn chết quách cho xong chuyện? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, hả? Frides, tôi đã ký thác rất nhiều hy vọng vào cậu, đừng để tôi phải thất vọng."
Trần Phong nói xong liền xoay người bước đi, vội vàng trở lại phòng huấn luyện, lại mặc vào trang giáp chiết diệu vừa mới vừa cải tạo, bắt đầu một đợt huấn luyện cấp tốc cường hóa mới.
Hắn hiểu ý đồ của Frides.
Nhân lực thì có hạn, mà kiến thức lại vô hạn.
Với việc liên tục nghiền ép bản thân ở cường độ cao, cơ thể Firdes ngày càng suy yếu một cách nhanh chóng với xu hướng không thể cứu vãn.
Sức sống thuộc về nhân loại của anh ta đã sớm cạn kiệt từ lâu.
Thứ chống đỡ anh ta sống sót đến tận bây giờ chính là cơ thể của người Grass - thứ đã hoàn toàn dung hợp với cơ thể của anh ta, các mô của người Grass đã hạn chế sự vỡ vụn gen trong cơ thể anh ta.
Nhưng bây giờ, rõ ràng là sức sống của người Grass cũng không thể chịu đựng được sự bào mòn của anh ta.
Frides tự biết rằng bản thân anh ta không thể sống lâu thêm nữa, vốn đã có quyết tâm sẽ chết, cho nên anh ta mới hy vọng rằng Trần Phong sẽ bỏ lại anh ta để có thể tự mình sống sót.
Đây có vẻ như là một đề nghị rất tốt.
Nhưng sở dĩ Trần Phong từ chối là vì hắn đang cân nhắc đến 3 chuyện.
Thứ nhất, Frides không giống với bất cứ ai khác trong tuyến thời gian này, thực sự chỉ có mỗi một mạng này.
Thứ hai, nhu cầu của Trần Phong đối với công nghệ trồng trọt chiến hạm thực sự rất mãnh liệt, Frides muốn dùng cái chết của mình để "trốn tránh trách nhiệm", Trần Phong quả thực không thể đồng ý.
Thứ ba, từ lâu, Trần Phong đã khuyên anh ta không nên nghiền ép mình theo cách này, chú ý kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, nhưng Frides hoàn toàn không nghe theo. Vì vậy, Trần Phong đơn giản là làm tất cả ngược lại, chính là lợi dụng tinh thần trách nhiệm của Frides để cố gắng kích hoạt ham muốn sống sót của bản thân anh ta. Chỉ cần có thể sống, cho dù là chịu khổ thì vẫn tốt hơn là chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận