Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 176: Anh Không Có Chút Áp Lực Nào Sao?

Trần Phong gật đầu, "Đủ."
"Hơn nữa tôi còn cam đoan, ngoại trừ tên tiểu tử không nên thân nhà tôi nhất định phải bị tôi đưa ra ngoài ra thì tôi tuyệt đối không can thiệp vào việc kinh doanh và quản lý của cậu. Công ty này vẫn do cậu định đoạt, dù sao, giá trị thật sự của Tinh Phong Entertainment không chỉ nằm ở những ca khúc đã thành danh kia, mà ở trên người sáng tác là cậu nữa. Tôi bỏ ra 1 tỷ để mua, cũng không chỉ là mua công ty cậu, mà trong đó còn bao gồm cả cậu, cậu phải ở lại Tinh Phong Entertainment 10 năm để sáng tác bài hát."
Khí thế của u Quốc Hoa lập tức tăng vọt, ông ta nói vô cùng bá đạo, dường như Tinh Phong Entertainment đã là vật trong túi ông ta vậy.
Nhưng Trần Phong lại lập tức mất hứng.
Hắn đi chết vậy.
1 tỷ mà muốn mua 10 năm của hắn?
Ông nằm mơ đi.
Tất nhiên không thể bán cổ phần xong thì trốn ngay được, chuyện đó Trần Phong cũng không cần nói.
Trần Phong không ngốc, xem như chỉ hắn là một tên “công nhân bốc vác” không có tiết tháo, dùng đầu ngón chân để nghĩ thì cũng đủ biết, chỉ cần bản thân kiên trì “vận chuyển”, giá trị của Tinh Phong Entertainment tuyệt không có khả năng dừng lại ở mức 1 tỷ, huống gì dưới tay hắn còn có một người tài ba khả dụng như Mạnh Hiểu Chu.
Ngay cả khi hắn một mực đi theo con đường thất bại như trong tuyến thời gian trước đó, thì mức định giá cao nhất của công ty đã đạt tới vài tỷ trước khi hắn làm phim khoa học viễn tưởng.
Chính hắn cũng có thể kiếm lời, ăn no rỗi việc hay sao mà lại làm không công cho ông.
Lúc Trần Phong nhìn u Quốc Hoa, đã không còn sự vui vẻ và thân thiết.
Chẳng trách u Quốc Hoa có thể trở thành đại lão, xứng đáng là trụ cột của tập đoàn u Hòa, đúng là một “lão độc vật” tàn nhẫn và cứng rắn.
Chẳng những vớt được con trai mình, còn tiện tay tính toán luôn cả hắn vào.
Nếu không phải Trần Phong biết trước một phần tương lai, đúng là suýt chút nữa đã không thể trụ vững trước cám dỗ, để ông ta lừa hắn nhảy vào cái hố 1 tỷ rồi.
"Cảm ơn u tổng đã có ý nâng đỡ, nhưng thật sự tôi không có ý định bán công ty."
Trần Phong hít sâu một hơi, ngay cả xưng hô với đối phương cũng thay đổi, càng lúc càng lạnh nhạt.
Quyết định từ chối của hắn càng thêm dứt khoát, tránh cho việc trải nghiệm lại cảm giác đau đớn khi 1 tỷ sắp tới tay lại hóa thành tro bụi, "Tôi biết tâm ý của u tổng, chắc ông hi vọng u Tuấn Lãng trở về tập đoàn u Hòa, đúng không?"
u Quốc Hoa giả giả thật thật gật đầu, "Đúng vậy."
"Cậu không cảm thấy chuyện này hết sức không công bằng với nó sao?"
"Không công bằng như thế nào? Vào công ty tôi khiến anh ấy ủy khuất ư?" Trần Phong lắc đầu, “Không hẳn. Ông không tôn trọng ý chí của anh ấy. Vị trí của ông cao, nhưng đó chỉ là ý chí cá nhân của ông. Thật không khôn ngoan khi áp đặt nó lên u Tuấn Lãng. Thứ cho tôi nói thẳng, tài năng của anh ấy không nằm trong sự quản lý của doanh nghiệp. Dưa hái ép không ngọt, ông không nên buộc anh ấy trở về, không chỉ làm hại anh ấy, mà còn làm hại cả tập đoàn u Hòa."
"Sẽ không có chuyện đó, mọi thứ đều có thể học. Không chuyện gì con người không làm được, chỉ có không cố gắng học cố gắng mà thôi."
"Để trở thành một là lãnh đạo tạm được, nắm giữ một công ty không lớn không nhỏ, đương nhiên hoàn toàn có thể đạt được không qua cố gắng. Nhưng giá trị thị trường của tập đoàn u Hòa là mấy chục tỷ, là doanh nghiệp quan trọng của quốc gia, ông cứ nhất định phải đặt u Tuấn Lãng vào vị trí của mình, đó chính là sai lầm, sai lầm cho hắn, sai lầm cho quốc gia."
"Hoang đường! Chuyện này thật vớ vẩn! Là nó bảo cậu nói những lời này với tôi? Quả là ngu xuẩn!" u Quốc Hoa vô cùng tức giận, "Đây là nó muốn trốn tránh trách nhiệm! Nó đang bào chữa cho sự lười biếng và tâm lý lầy lội của mình! Sinh ra là người, phải tự ý thức trách nhiệm! Nó sinh ra trong gia đình này, hưởng thụ những tiện nghi tôi lại, vậy nó cũng phải vác phần gánh trách nhiệm tương ứng này! Sở thích của cá nhân nó không thể áp đảo trách nhiệm đối với lịch sử được! Tiếp nhận vị trí lãnh đạo tập đoàn u Hòa của tôi, chính là trách nhiệm mà nó nhất định phải đối mặt!"
Trần Phong ngẩn người.
Dường như hắn không thể tranh cãi với đối phương.
Nếu không biết u Tuấn Lãng quản lý công ty có bao nhiêu sơ hở thì Trần Phong suýt chút nữa đã bị thuyết phục.
Nếu là Trần Phong của trước kia, chỉ sợ hắn đã thua trận trước đối phương rồi.
Hiện tại, hắn vẫn còn chịu nổi.
Chỉ sợ thứ Trần Phong gánh vác trên người, còn lớn hơn trăm ngàn vạn lần cí thứ gọi là “trách nhiệm lịch sử” mà u Quốc Hoa nói tới.
Trần Phong đã chứng kiến cảnh tượng lớn của ngàn năm sau, và hắn thậm chí còn quan tâm nhiều hơn đến tương lai của toàn nhân loại.
"Dù sao tôi cũng không bán! u tổng, ông có nói gì cũng vô ích!" Trần Phong nói với khuôn mặt không cảm xúc, đối chọi gay gắt.
u Quốc Hoa trừng mắt, "Cậu..."
Hai người nhìn nhau không nói.
Văn phòng lập tức lặng ngắt như tờ, an tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Nhưng vào lúc này, Mạnh Hiểu Chu đang ở bên ngoài chờ lệnh đẩy cửa bước vào.
Những lúc Trần Phong không thể tiếp tục đối chọi, Mạnh Hiểu Chu phải giúp hắn thu thập tàn cuộc.
u Quốc Hoa cũng không phải là lọa người quấn thân, thấy chuyện thương lượng của mình rời vào bế tắc, ông ta nhanh chóng điều chỉnh trở lại, đứng dậy nói: "Dường như hôm nay không thích hợp để thương lượng, vị này chắc là giám đốc Mạnh Hiểu Chu, mấy hôm trước, trước khi về nước tôi có gặp Lưu lão sư, ông ấy có mấy lời nhờ tôi chuyển cho cậu. Đi, hai người chúng ta tới văn phòng cậu nói chuyện."
Nói xong, u Quốc Hoa xoay người đi ra bên ngoài.
Ánh mắt Mạnh Hiểu Chu và Trần Phong giao nhau, hai người cùng gật đầu, ngầm hiểu trong lòng.
Lưu lão sư mà u Quốc Hoa nói tới, chính là thầy của Mạnh Hiểu Chu khi anh ta du học ở nước ngoài, một nhà kinh tế học Hoa Kiều đức cao vọng trọng.
Vòng tròn thượng lưu lớn như vậy đó, giao tình giữa Lưu lão sư và u Quốc Hoa cũng không cạn.
Hai người càng lúc càng đi xa.
Trần Phong dựa vào khả năng thính giác kinh người, nghe lén một trận, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Lão già cha của tay u mập này, trông thì có vẻ quang minh lỗi lạc, kỳ thật cũng là một người ngoan cố làm việc không có quy tắc, không nói đạo lý.
Thu mua công ty hắn không thành, thế mà còn dám ở trước mặt đào tướng tài đắc lực của hắn, quá mức!
May mắn thay, hắn thu nạp Mạnh Hiểu Chu không phải dựa vào tiền tài, mà là ân tình, Trần Phong cũng không lo lắng Mạnh Hiểu Chu bị đào đi.
Khoảng chừng 10 phút sau, Mạnh Hiểu Chu gõ cửa tiến vào văn phòng chủ tịch, quệt mồ hôi một cái.
Trần Phong cười hỏi: "Thế nào? Dỗ dành người ta xong rồi sao?"
Mạnh Hiểu Chu ngồi xuống, uống một ngụm trà lớn, "Đúng vậy, thật khó đối phó, cảm giác quá mạnh, quá áp bức."
Nói xong, anh ta ngạc nhiên nhìn Trần Phong, "Trần Phong, sao anh có thể đứng vững trước ông ta như vậy? Lại còn dám dựng râu trừng mắt?"
Trần Phong nhún vai, "Đúng là ông ta rất có tiền, cũng rất có thế lực. Nhưng tôi có lý do nhất định phải từ chối ông ta."
"Không phải, ý tôi là, anh đối mặt với một đại nhân vật vậy mà không có một chút áp lực tâm lý nào sao?"
Trần Phong lắc đầu: "Không áp lực. Nói cho anh biết, khi một người đã khiêng mấy trăm triệu tấn áp lực trên vai, dù có thêm mấy tấn thì căn bản không có cảm giác. Đến nỗi đại nhân vật…"
Trần Phong suy nghĩ một chút, dứt bỏ những gì mình định nói.
Trong 1,000 năm lịch sử nhân loại về sau, đẳng cấp của Chung Lôi có vẻ còn cao hơn so với u Quốc Hoa.
Nhân vật lớn như vậy còn bị hắn coi như con cừu nhỏ bắt trộm vặt lông, đến mức thiếu chút nữa còn không thể tự gánh được phí sinh hoạt, hắn còn sợ u Quốc Hoa chắc?
Hắn đang nghĩ như vậy thì con cừu nhỏ đã bị bán còn giúp Trần Phong đếm tiến - Chung Lôi, vừa vặn đẩy cửa đi vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận