Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1430: Hết Sức Đắc Ý

Lần lượt làm theo chỉ dẫn của Trịnh Phong, dưới sự điều hành tập trung của mối chúa, 1,7 tỷ con mối đã hoàn thành phân công lao động trong tích tắc.
Một lượng rất nhỏ các con mối ở lại trên người của các thành viên đội Phi Hổ, chủ yếu chịu trách nhiệm sửa chữa giáp huấn luyện bị hư hỏng và nạp năng lượng trang bị cho mọi người.
Nếu trang bị của mọi người là kiểu cũ cách đây 300 năm thì không cần đến sự chỉ huy của ai cả, mối chúa có thể tự điều khiển mối thợ sửa chữa theo quy trình đã định sẵn.
Tuy nhiên, mặc dù tính năng của giáp huấn luyện chỉ là cấp độ bình thường, nhưng nó đã áp dụng một lượng lớn các công nghệ mới từ thế kỷ 30 và đầu thế kỷ 31, gen của mối chúa chưa được khắc những chương trình đặt trước cho thời đại này.
May mắn thay, thực lực của Punch vốn dĩ vẫn nhờ vào sở thích cá nhân và thiên hướng thiên phú, chưa bao giờ nới lỏng việc nghiên cứu các lĩnh vực cốt lõi như cấu trúc cơ học, phân phối năng lượng, khoa học vật liệu và các nguyên tắc kết hợp hữu cơ của trang thiết bị sinh học, luôn kết hợp giữa việc huấn luyện trang giáp với chương trình tu bổ trí não, cho nên, cậu ta chẳng bao giờ luống cuống khi đối mặt với những vấn đề trong việc huấn luyện trang giáp như mọi người, cậu ta luôn có thể nghĩ ra được giải pháp, cho dù là đoán mò thì sai số cũng không quá lớn.
Đại đa số những con mối khác đều ầm ầm tản ra, đánh về 4 phương 8 hướng theo chỉ thị của Trịnh Phong.
Tìm các bộ phận linh kiện kết cấu, trang thiết bị, các thành phần cơ bản có thể phục hồi, còn tương đối hoàn chỉnh, sau đó kéo toàn bộ về.
Nếu không thể thu về một cách hoàn chỉnh, thì dứt khoát phân hủy, trả về vật liệu cơ bản ban đầu, sau đó kéo về.
Trong 180 năm qua, để kéo dài sự tồn tại của đàn mối siêu nhỏ này, mối chúa đã áp chế năng lực hoạt động theo bản năng của đàn mối, cho nên, lần này, khi Trịnh Phong 'tháo xích', chúng liền bật hết hỏa lực, hình ảnh lúc này vô cùng tráng lệ.
Trong mô hình chiếu quét, có thể thấy mảnh vỡ của con tàu hình chữ V đang run rẩy không ngừng.
Những khối kim loại lớn vỡ vụn như những tác phẩm điêu khắc trên cát gặp phải cơn lốc xoáy.
Phóng tầm mắt nhìn xung quanh, hàng tỷ tỷ con mối đang hòa thành dòng bão cát hỗn loạn trong không gian, cuộn trào xung quanh đống xác tàu dài hàng trăm mét, như thể rồng bay phượng múa.
Lần lượt từng bộ phận linh kiện màu đen hoặc bạc với nhiều kích cỡ khác nhau bị tháo gỡ, trôi theo dòng bão cát quanh co, bay về phía nơi đội Phi Hổ đứng.
Trong một thời gian rất ngắn, mảnh xác tàu tưởng như phải mất rất nhiều năm mới phân giải xong, đã tan biến.
Mọi người trong đội Phi Hổ chỉ cảm thấy rằng quá trình này có chút ngoạn mục, nhưng chẳng ai nhìn thấy được ý nghĩa sâu xa bên trong.
Trong văn phòng của các giảng viên và nhân viên của học viện Tiên Phong số 1, mọi người đang vừa xem vừa bình luận sôi nổi.
Đinh Hổ lại chẳng nói gì, trên mặt chỉ nở nụ cười nhàn nhạt nhưng chứa đầy vẻ đắc thắng, vô cùng đắc CMN ý. Nhưng những người xung quanh anh ta thì trò chuyện không ngừng.
"Hiệu suất của lần khai quật này cũng hơi quá đáng rồi."
"Đúng vậy, còn chưa đến 3 phút đấy. Một đống xác tàu lớn như vậy mà đã tháo dỡ được 30%. Anh nhìn mức độ tháo dỡ này mà xem, cơ bản là tất cả các bộ phận linh kiện đều được giữ lại, tỷ lệ hao hụt trong quá trình tháo dỡ về cơ bản chính là 0% đấy. Các bộ phận linh kiện và các cấu trúc không thể sử dụng được cũng bị phá giải thành vật liệu ban đầu. Tỷ lệ sử dụng được gần như là 100% rồi! Nghĩ mà xem, còn dã man hơn cả thời kỳ nguyên thủy ăn lông uống máu nữa, như thế này có khác gì bật hack chứ!"
"Cứ thế này thì ai mà sánh nổi? Không thể nào đấu lại nổi? Haiz, tội nghiệp cho mấy đứa nhỏ của lớp tôi."
Một người phụ nữ có khuôn mặt khả ái, dáng người ưu nhã đang ôm ngực, vẻ mặt u sầu nói.
Cô ta chính là chủ nhiệm của một lớp đang tham gia tranh tài chung với đội Phi Hổ.
Những người bên cạnh lập tức quăng tới ánh mắt đồng cảm với cô ta.
Lúc này, một người đàn ông mạnh mẽ đi tới, trấn an: "Cũng chưa chắc đâu. Trang thiết bị và vật liệu trong chiến mộ 1721 đều có tuổi đời cả mấy trăm năm. Cho dù đội Phi Hổ có được nguồn tài nguyên phong phú thì cũng chưa chắc đã hữu ích, bọn trẻ còn phải phát huy được tác dụng của đám tài nguyên này mới được."
Những lời này mà để mấy vị đại lão thuộc thành viên cốt cán của kế hoạch nhà hiền triết nghe được, thì e là họ phải cười đến rụng răng, nhưng lúc này, cô giáo xinh đẹp kia vẫn cảm nhận được sự an ủi từ những lời này, gật đầu nói: "Ừm!"
Đinh Hổ bên cạnh nghe vậy cảm thấy hơi chua cay, nhưng cũng không tiện nói gì, trong lòng có hơi lo lắng.
Lúc này, Trịnh Phong đã kéo Punch qua, ném ra một đống lớn các kế hoạch sửa chữa.
Punch cúi đầu nhìn một cái, sốc.
"Chuyện này..."
Cậu ta vốn tưởng rằng Trịnh Phong chỉ đưa ra yêu cầu thôi, còn các chi tiết cụ thể thế nào thì cậu ta phải tự mình vắt não, hoàn thiện từng chút một.
Nhưng hoàn toàn không phải như thế này, dựa trên cơ sở những giáp huấn luyện cá nhân hiện có của mọi người, Trịnh Phong đã thiết kế lại tổng cộng 6 trang giáp bên ngoài với các chức năng khác nhau.
Trang giáp bên ngoài có thể được mặc cùng lúc với giáp huấn luyện, tương đương với mô-đun chức năng mở rộng của giáp huấn luyện.
Bản thảo thiết kế do Trịnh Phong cung cấp vô cùng chi tiết, bất kể là các bộ phận lớn như cabin chuyển đổi điện năng, bộ pin, máy phát phản vật chất cổ đại, cấu trúc khung hay các cảm biến nhỏ khác nhau, chúng đều được đánh dấu rõ ràng.
Ngoài ra còn có những nguyên lý “khoa học cổ đại” bị thất lạc từ lâu như tích hợp vật liệu đặc biệt, tái chế trang bị, nấu chảy nhanh vật liệu, tái sinh pin hỏng... cũng được viết rất rõ ràng.
Sự tỉ mỉ của Trịnh Phong đã làm giảm đáng kể khối lượng công việc của Punch. Cậu ta chỉ cần sử dụng kiến thức chuyên môn của mình để điều chỉnh đôi chỗ từ bản nháp của Trịnh Phong, tích hợp nó thành một tổng thể hữu cơ, sau đó dùng trí não giáp huấn luyện để điều chỉnh các thông số, liên kết chúng với các mô-đun chức năng khác nhau của trang giáp bên ngoài.
Mặc dù hiệu suất tổng thể của giáp huấn luyện là rất bình thường, nhưng xét cho cùng, nó vẫn là sản phẩm của thế kỷ 31, trí não cũng ở cấp độ của thế kỷ 31, vẫn có thể chống đỡ được yêu cầu về sức mạnh tính toán của các mô-đun thiết bị 200~300 năm trước, không thành vấn đề.
"Đội trưởng, sao anh có thể biết được những bộ phận này? Anh biết nhiều thật đấy!"
Punch nhìn Trịnh Phong bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Trịnh Phong không biết nên giải thích với cậu ta như thế nào, chỉ cười cười một cách khôn lường: "Thao tác cơ bản thôi, đừng hoảng. Nếu không có chút bản lĩnh thì sao tôi dám làm đội trưởng của đội Phi Hổ được, đúng không?"
"Đúng."
Mặc dù Trịnh Phong không tiết lộ bất cứ điều gì, Punch vẫn cho rằng hắn cực kỳ lợi hại.
Trịnh Phong gọi Lý Thanh Thanh lại, phân phó vài câu với cô bé.
"Tôi đã chỉ thị cho mối chúa, phải tìm cách tiếp tục gia tăng số lượng mối càng sớm càng tốt. Nếu chỉ cung cấp nguồn tài nguyên hiện có trong xác tàu này thì tốc độ phát triển của đàn mối sẽ không đủ nhanh, cho nên, cần phải sử dụng một loại kích thích năng lượng sinh mệnh đặc thù. Trong số các trang bị hiện có của chúng ta, chỉ có cậu là có mô-đun bồi dưỡng sinh học, cậu lên đi, thử xem."
"Được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận