Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 197: Đột Ngột Tỏ Tình

Trần Phong lắc đầu: "Không có nhất định, chẳng qua là có thể. Trong cái thời tiết như thế này, rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện. Cũng giống như lúc tôi cứu bọn cô vậy, mí mắt phải của tôi cứ nháy liên tục, vì thế, tôi quyết định phải hành động. Nếu như tôi đoán sai, thì cùng lắm chỉ tốn 1 ngày vô ích thôi. Đúng rồi, vụ làm ăn này quả thật chính là "một vốn bốn lời" đấy, đánh đổi đâu bằng lần trước tôi cướp xe chạy ngược chiều đâu."
"Được rồi." Chung Lôi nhìn Trần Phong, ánh mắt như thể phát sáng.
Một lần nữa, càng hiểu rõ thêm về hắn.
Trong lòng của hắn chất chứa một tình cảm vĩ đại không thể nói ra.
Tính cách của hắn nhìn có vẻ như phàm tục, nhưng trong lòng lại ẩn chưa thứ lý tưởng vĩ đại mà người thường khó có thể hiểu được, hơn nữa, hắn có khả năng thay đổi thực tế, cũng thực sự làm được.
Có thể quen biết được một người đàn ông như vậy, thật là may mắn biết bao.
Thứ mà mình theo đuổi, chính là âm nhạc.
Nhưng thứ mà hắn theo đuổi, lý tưởng của hắn lớn đến mức chỉ cần nghĩ một chút về nó thì tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy bội phục không thôi.
Nếu như đổi thành một người khác, nhìn hắn thế này, sẽ cảm thấy hắn thật lố bịch, kiêu ngạo và tự đại.
Nhưng Chung Lôi thì không, bởi vì theo một ý nghĩa nào đó, cô cũng đang theo đuổi một cảnh giới tương tự.
Cô nàng có thể đồng cảm với Trần Phong.
"Trần Phong, tôi thích anh."
Cô nàng đột nhiên lên tiếng.
Không chút nào do dự.
Đây chính là tính cách của cô nàng.
Trần Phong khiếp sợ, sau đó nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh.
Hắn không hề trốn tránh, mà gật đầu một cái: "Tôi biết."
"Ạch..."
Cuối cùng Chung Lôi lại là người bị đánh trở tay không kịp.
Cô nàng không ngờ Trần Phong sẽ trả lời một cách lưu manh như thế, nên trong lúc nhất thời, cô nàng cũng chẳng biết phải tiếp lời ra sao.
"Đồng thời, tôi cũng rất thích cô. Nhưng đúng như những gì mà cô từng nói với tôi lúc trước ấy, có cảm tình, không có nghĩa là sẽ trở thành người yêu. Tôi rất thỏa mãn với sự ăn ý hiện tại giữa chúng ta, tôi cảm thấy rất dễ chịu và thoải mái. Tôi tin rằng cô cũng có cảm giác tương tự, đúng không?"
Chung Lôi suy nghĩ khoảng chừng 20 giây, sau đó phì cười: "Cũng không sai."
"Cho nên, cứ như vậy đi." Trần Phong vỗ vỗ bả vai của cô nàng: "Bày tỏ hay không bày tỏ cũng chẳng thay đổi mấy. Dù sao chúng ta cũng còn rất nhiều chuyện cần phải làm, tương lai như thế nào thì cứ để mặc cho thời gian đi. Nói ra có thể cô sẽ không tin, nhưng tôi có một ý nghĩ rất hoang đường, nếu như không trở thành người yêu, thì cũng vĩnh viễn không trở mặt thành thù được."
Chung Lôi lắc đầu: "Cái này thì tôi không tán thành với anh."
"Được rồi, cô có cách nhìn của cô, tôi sẽ không tranh cãi với cô. Có điều, hiện tại tôi cho rằng, nếu để mối quan hệ giữa chúng ta tiến xa hơn một bước thì sẽ tổn hại đến năng lực sáng tác của cô. Nhưng tôi cũng không thể bảo đảm ý nghĩ này sẽ không thay đổi, chỉ có thể nói rằng, thời gian sẽ cho chúng ta câu trả lời."
Chung Lôi: "Ừm. Nhưng tôi vẫn cho rằng điều này sẽ không làm tổn hại năng lực sáng tác của tôi."
Trần Phong: "..."
Hắn bỏ chạy.
Ầm một phát, đóng chặt cửa phòng.
Hắn đặt tay lên ngực mình.
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!
Tiếng tim đập vô cùng mãnh liệt, phảng phất như có quỷ nữ đang gõ cửa.
Hắn dựa lưng vào cửa phòng, từ từ trượt người, ngồi xuống đất.
Làm một thánh nhân thật là khó.
Huống hồ, Chung Lôi còn xinh đẹp như vậy, tài hoa như vậy, cá tính như vậy.
Được rồi, đôi khi có chút hung dữ, nhưng sau khi thân quen thì lại biết được cô nàng chỉ mạnh mồm thôi, chứ trong lòng thì mềm mại như nước.
Sự lạnh lùng trước kia chẳng qua chỉ là vỏ bọc tự vệ mà cô nàng cố tình mặc lên người.
...
Trần Phong cảm thấy mình sắp không chống nổi.
Thế công của địch càng ngày càng mãnh liệt, vị trí bày trận của quân ta tràn ngập nguy hiểm.
Trần Phong động tâm.
Loại động tâm này so với động tâm với Đường Thiên Tâm ở tương lai hoàn toàn khác biệt.
Đó là dưới sự thúc đẩy của tinh thần trách nhiệm mà nảy mầm nhu cầu sinh lý, đây là sau khi nảy sinh chậm rãi hấp dẫn lẫn nhau mà đến bộc phát tình cảm.
Chỉ có Trần Phong biết hắn cần bao nhiêu can đảm để trốn thoát.
Hiện tại hắn quyết định nghĩ về nó một lúc.
Ngoài mặt trông như kéo đẩy, cho Chung Lôi không gian dò xét hắn một lần nữa.
Nhưng kỳ thật hắn đã động tâm.
Dù sao khi đến tương lại liền có thể xem ngay sau đó.
Trong những tuyến thời gian giả lập trước đó, tuy bản thân hắn và Chung Lôi gút mắc với nhau cả một đời, nhưng trong ghi chép lịch sử nhân loại sau này, đều miêu tả mối quan hệ của hai người bằng những từ ngữ như "Tình hữu nghị lãng mạn nhất thế kỷ 21", "Thầy tốt bạn hiền cả một đời", "Bằng hữu có thể tương trợ nhau trong lúc hoạn nạn".
Không có bất kỳ chứng cứ nào cho thấy hai người vượt qua tầng quan hệ cấm kỵ kia.
Hai người dừng như mắc kẹt mãi mãi tại vị trí bằng hữu, không bao giờ đạt được trình độ người yêu.
Cho nên dù Trần Phong chợt có chút tâm niệm thì hắn vẫn thành thật tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc của bản phận.
Nhưng kỳ thật, hắn cũng ngóng trông vào một ngày xuyên qua nào đó, có thể nhìn thấy một ghi chép “lịch sử giả dối” chưa từng bao giờ xuất hiện.
"Hai linh hồn được vận mệnh sắp đặt va vào nhau nảy lửa trong sự tình cờ đầy tốt đẹp, cuối cùng tạo thành một gia đình hạnh phúc và vĩ đại. Bọn họ chẳng những hạnh phúc, mà còn xuất sắc và đáng ghen tị."
Nên Trần Phong quyết định làm một tên trộm lười biếng, đầu tiên là tìm ra câu trả lời sau đó mới đưa ra quyết định.
Dựa theo xu hướng này, không chừng lần xuyên qua này có thể lại thành sự thật.
Như vậy hắn có thể hưởng thụ cuộc sống mà không áp lực, có thể nhận được một chiến hữu cùng chung chí hướng.
Cảnh tượng kia, quả nhiên rất đẹp.
Rầm!
Trần Phong nắm tay thành quyền.
Hắn đứng dậy quá đột ngột, đầu không chú ý đụng vào cạnh cửa.
Chung Lôi bắt đầu gõ cửa: "Trần Phong anh ra ngoài đi! Đừng giả bộ nữa! Tôi biết anh đang đứng cạnh cửa! Ra đi! Chúng ta sớm đi Beverly như đã hẹn."
Trần Phong che mặt.
Cô nàng đến rồi.
Sau khi quyết định, cô nàng thật sự mang theo túi thuốc nổ thẳng tiến không lùi!
Chỉ còn vài ngày nữa là nhập mộng, chỉ còn mấy ngày như vậy thì đến cùng làm sao mà qua nổi?
Hắn lại nghĩ tới chính sự “Voyager Golden Records” còn chưa nói, lập tức cảm thấy đau đầu.
Dựa theo lý luận của chính mình, nếu hắn cưỡng ép từ chối làm tổn thương trái tim cô, nó sẽ không gây ra phản ứng trái chiều chứ?
Cách là của Trần đại sư là cho suy nghĩ của mình vào vòng logic tự mâu thuẫn, dường như có làm thế nào cũng không đúng.
Ầm!
Hắn mở cửa.
Sau đó hắn chỉ vào mặt mình, "Này cô bạn theo chủ nghĩa độc thân Chung Lôi! Cô là thật sự đã quyết định đi từ một hướng cực đoan này sang một hướng cực đoan khác, bắt đầu toàn lực tán tỉnh tôi sao?"
"Đúng thế, không được sao?" Chung Lôi nháy mắt, bộ dạng vô tội.
"Được, tôi cho cô biết. Tôi rất kén chọn, điều kiện của tôi cũng rất cao, muốn tán tỉnh tôi cũng không dễ dàng như vậy." Trần Phong chống nạnh, học theo bộ dáng khinh khỉnh của cô.
"Điều kiện của anh là gì? Tôi sẽ cố gắng."
Ánh mắt Trần Phong bỗng nhiên nheo lại, thái độ đột nhiên nghiêm túc thêm mấy phần, "Cô đã từng nghe qua “Golden Records” mà Voyager 1 và 2 đã mang vào vũ trụ chưa?"
"Đương nhiên đã là đã nghe qua, tôi đã cẩn thận nghiên cứu mọi kinh điển trong đó."
"Vậy được. Cô phải kết hợp tất cả hai mươi bảy bài hát nổi tiếng để tạo ra một bản nhạc có chứa tất cả sức hút của những bài hát đó, đồng thời dung nạp tất cả các âm thanh đẹp nhất của tự nhiên trên thế giới với chất lượng tốt nhất, thời lượng của bài hát là 90 phút, đương nhiên cũng có thể là âm nhạc thuần túy. Nhưng mặc kệ là nó có hình thức gì, khúc nhạc này nhất định phải có khả năng kích thích và khơi dậy những cảm xúc sâu thẳm nhất trong lòng con người. Khiến cho người đang vui, sau khi nghe sẽ càng vui vẻ hơn, người đang đau khổ sẽ càng đau khổ, người cô đơn sẽ cô đơn, người phẫn nộ sẽ càng phẫn nộ." Trần Phong nói một hơi ra điều kiện của mình.
Chung Lôi vô cùng ngạc nhiên, cô chậm rãi tiêu hóa lượng tin tức khổng lồ trong lời nói này của hắn.
Thật lâu, cô nàng lẩm bẩm: "Ca khúc như thế thật có thể tồn tại? Nhân loại có thể làm được sao?"
Trần Phong đáp: "Trước kia không có, bây giờ cũng không tồn tại. Về sau cũng không nhất định sẽ tồn tại, nhưng nếu có người làm được, tôi cho rằng đó chỉ có thể là cô. Cho nên, lúc cô hoàn thành chuyện này, tôi sẽ đồng ý rằng cô đã đi đến giới hạn của con đường nghệ thuật, trái lại tôi sẽ theo đuổi cô."
Chung Lôi cân nhắc thật lâu, sau đó nói: "Được! Một lời đã định!"
"Tứ mã nan truy!"
Tất nhiên bây giờ cô nàng đang có khát vọng tình yêu.
Vậy thì thử dùng một chút tình yêu để làm động lực cho cô xem.
Trần Phong cười híp mắt.
Có lẽ chuyện này có chút vô sỉ.
Bởi vì hắn đưa ra một mục tiêu mà gần như không ai có khả năng đạt tới.
Nhưng hắn vì Chung Lôi mà không ngừng cung cấp sự trợ giúp trong quá trình cô nàng cố gắng phấn đấu.
Như vậy chuyện này sẽ biến thành quá trình không ngừng cố gắng của hai người cho một mục tiêu xa vời.
Cảm giác như mở một cửa hàng nhỏ vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận