Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 219: Tướng Quân Đại Nhân Gọi Tôi Làm Gì?

Chỉ có một cách giải thích duy nhất, đó là bởi vì một nguyên nhân không biết tên nào đó, hắn trở thành người đầu tiên trong nhân loại từ thế kỷ 26 đến nay, đột nhiên mất kháng thể, rồi bị nhiễm vi khuẩn S từ một kẻ không tên nào đó.
Điều đáng ăn mừng chính là, độ thức tỉnh gen của hắn cũng khá cao, xấp xỉ 32%, cho nên hệ thống miễn dịch và thể chất của hắn đặc biệt cường đại, lại được áp dụng các phương pháp chữa trị tiên tiến, nên chỉ sau 3 ngày, hắn đã tỉnh lại, đồng thời, các chức năng của cơ thể cũng khôi phục rất tốt, tối nay là có thể hoàn toàn khôi phục và có thể xuất viện rồi.
"Chúc mừng anh, Trần Phong, anh không sao rồi."
Nhân viên y tế đem một tờ giấy chứng nhận sức khỏe kiểu cũ lấy từ thiết bị nguyên tử giao cho Trần Phong, khiến hắn nắm.
Khi vi khuẩn S tàn phá toàn cầu năm đó, rất ít người may mắn bình phục xuất viện để nhận được tờ chứng nhận này.
Trần Phong nghi hoặc nhận lấy, cười một tiếng, "Thật sự có cảm giác cổ xưa đấy."
Nhân viên y tế cười một tiếng: "Ừm, cũng đã mấy trăm năm không ai dùng qua thứ này rồi."
Anh ta tựa hồ bị khơi gợi vài ký ức nào đó, khóe mắt ầng ậng nước.
Trần Phong vừa mới rời khỏi phòng y tế không xa, liền bị đám người Đinh Hổ ngăn lại, kéo hắn đi ăn một bữa tiệc lớn, xem như chúc mừng hắn bình phục.
Cho đến khi trở về ký túc xá thì đã là 9h tối, hắn dùng hệ thống y tế cá nhân để tự kiểm tra lại một lần, để tránh sai sót.
Nhìn trị số độ thức tỉnh của gen là 34. 37%, hắn ngây ngẩn cả người.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Chẳng phải 3 ngày trước mình chỉ có 31. 81% thôi sao?
Tại sao vừa giãy giụa trên giường bệnh ba ngày, liền vọt lên 34. 37% rồi hả?
Tăng nhiều như vậy?
Gen thức tỉnh càng cao thì việc tăng lên càng khó khăn, thay đổi vừa phát sinh trên người khiến hắn nhất thời cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Hắn suy nghĩ rất lâu mới có thể hiểu thấu nguyên do bên trong.
Dựa theo cách tính của thế kỷ 31, thì tiêu chuẩn độ thức tỉnh của nhân loại ở thế kỷ 21 là 25%.
Lần trước khi tới đây, trải qua ngàn năm phát triển, bản thân nhân loại đã xảy ra một ít biến hóa, lại nhờ axit amin Quốc Định do Dương Quốc Định chế tạo, cùng với dịch gen của Watson Gaslav, đã giúp độ thức tỉnh của nhân loại xấp xỉ 30%.
Bản thân Trần Phong hoàn thành lần thức tỉnh thứ hai, lấy được con số cao đến 31, 77 %, trở thành kẻ có một không hai đương thời.
Nhưng trong tuyến thời gian này, nhân loại không hề có axit amin Quốc Định và dịch gen thay đổi, nhưng độ thức tỉnh trung bình của toàn bộ nhân loại đã dễ dàng đột phá trị số 30%.
Lúc trước Trần Phong cũng không nhận ra được sự kỳ hoặc bên trong.
Nhưng bây giờ hắn đã biết.
Đây chính là "quà tặng" của kháng thể vi khuẩn S dành cho người còn sống sót.
Vi khuẩn S sẽ ảnh hưởng một chút đến khả năng tư duy tương đối đơn giản của những động vật có vú khác, khiến chúng có chút hưng cảm và tăng động.
Nhưng tư duy của loài người quá phức tạp, nên không chịu ảnh hưởng nhiều lắm.
Phương thức mà vi khuẩn S ảnh hưởng đến các sinh vật, không phải là can thiệp trực tiếp, mà là thúc đẩy sinh vật sản sinh ra kháng thể tương ứng.
Bản thân của kháng thể có thể tăng độ thức tỉnh gen ở mức độ nào đó, dẫn đến kết quả hôm nay.
Về phần hắn, trong nháy mắt khi xuyên qua tới nơi này, trạng thái cơ thể hắn hoàn toàn 'kế thừa' ở quá khứ.
Như vậy, lúc nguồn năng lượng nào đó thúc đẩy hắn xuyên qua, đã tái tạo lại cơ thể hắn ở ngàn năm sau.
Vì vậy trong cơ thể hắn không có kháng thể vi khuẩn S.
So với người khác, độ thức tỉnh ban đầu của hắn đã là 31,77%, đã trên tiêu chuẩn hạng trung.
Khi hắn bị nhiễm vi khuẩn S, hệ thống miễn dịch bắt đầu phản kháng và tạo ra kháng thể, độ thức tỉnh của hắn cũng được tăng theo.
Ba ngày trước, khi hắn tự kiểm tra, độ thức tỉnh là 31,81%, đó là bởi vì từ lúc hắn đến, hắn đã bắt đầu cuộc chiến chống lại vi khuẩn S và thu được lợi ích khi bị thương tổn.
Hiệu suất học tập dần dần tăng lên, nguyên nhân cũng là vì thứ kháng thể này.
Hiện tại, sau khi khỏi hẳn, hắn đã trở thành người duy nhất có cơ thể chống lại được vi khuẩn S, thu được kháng thể tự nhiên.
Mức độ và tỷ lệ cải thiện của hắn đặc biệt cao, cuối cùng đạt tới 34,37%.
Độ thức tỉnh của hắn đã bùng nổ.
Trần Phong đăng nhập Internet công cộng, xem qua một hồi.
Hiện tại, độ thức tỉnh gen cao nhất mà Chính phủ Trái Đất công bố là 34,11%.
Người này là một binh sĩ quân đội đỉnh cấp.
Nhưng độ thức tỉnh của người này thấp hơn so với Trần Phong.
Ngay khi hắn đang tra dò tư liệu, thì dữ liệu chính thức được cập nhật tự động:
"Độ thức tỉnh cao nhất nhân loại: 34,37%. Người nắm giữ: không biết."
Internet công cộng nổ tung trong nháy mắt.
Chỉ trong chớp mắt, từng cái diễn đàn và mạng xã hội đều bùng nổ các đợt thảo luận xôn xao, tất cả đều liên quan tới chuyện này.
Ai nấy đều muốn biết rốt cuộc nhân vật thần kỳ này là ai, đang làm gì?
Thậm chí, có người còn tràn đầy nước mắt vui mừng, hô to: "Mọi người đã nhìn thấy chưa? Có từng nghĩ tới cảnh này bao giờ chưa? Tôi đã nói rồi mà, nhân loại sẽ không có cực hạn!"
"Quỳ, thỉnh cầu vị đại thần sở hữu con số 37 mau mau hiện thân, để chúng tiểu đệ quỳ lạy!"
"Đừng nóng vội, chắc chắn đại lão sớm muộn gì cũng sẽ bộc lộ tài năng, đến lúc đó, chỉ cần mọi người đi theo hắn là được."
"Đúng!"
"Đối với cuộc chiến này, lòng tin của tôi đã thêm được một phần."
"Tôi hai phần."
"Tôi tám phần!"
Tùy tiện quét một vòng những thảo luận này, Trần Phong siết chặt nắm đấm, từ trên ghế salon đứng lên.
Mặc dù không muốn bành trướng cho lắm, rất muốn khiêm khiêm tốn tốn, nhưng hắn phải đối mặt với sự thật.
Nhất kỵ tuyệt trần đương thời, binh sĩ siêu cấp Trần Phong đã trở lại!
Hơn nữa, lần này còn mang theo bùng nổ cả về thể lực và trí tuệ.
Chờ tôi, các người đều chờ đó cho tôi!
Kỳ thi tốt nghiệp tiểu học ơi!
Tao sẽ diệt mi!
Hệ thống tác chiến cá nhân Thần Phong?
Mày phải nằm trong túi của tao!
"Trần Phong, đến phòng làm việc của tôi ngay."
Đang lúc hắn nhiệt huyết sôi trào bừng bừng ý chí, máy bộ đàm cá nhân lại vang lên thanh âm của Đường Thiên Tâm.
Hắn ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường.
Bây giờ là 9h30 tối.
Cũng đã trễ thế này, Tướng quân đại nhân gọi tôi làm gì?
...
Trong phòng làm việc, Đường Thiên Tâm chắp hai tay ra sau lưng, thong thả bước qua bước lại, nhìn Trần Phong từ trên xuống dưới từ trái sang phải, cứ như săm soi một tảng thịt ba chỉ thượng hại vậy.
"Đường Tướng quân, cô muốn nói gì cứ huỵch toẹt ra đi, không cần phải giấu giấu diếm diếm."
Trần Phong bị cô nàng nhìn đến mức sợ hãi.
Đường Thiên Tâm nhoẻn miệng cười: "Sao nào, chẳng phải anh hiểu rõ tôi lắm à? Sao trông cứ như đang sợ tôi lắm vậy?"
Trần Phong lắc đầu: "Cũng không phải là sợ, mà chẳng qua là không quen với loại ánh mắt này của cô thôi."
Lần trước đến đây, mặc dù cuối cùng thì Đường Thiên Tâm cũng bị giải trừ ám thị, nhưng tính cách hình thành ban đầu đã thâm căn cố đế, không thể nào hoàn toàn bộc lộ bản tính vốn có.
Lần này đến đây, cô nàng vẫn là cô nàng, nhưng cũng không còn là cô nàng.
Ánh mắt của cô nàng đã trở nên hoạt bát linh động hơn, của một chút xinh đẹp giảo hoạt ẩn núp bên trong.
Sự xinh đẹp giảo hoạt này khiến Trần Phong rất cảm khái, lại có chút lạ lẫm.
So với nhiệt tình lúc vừa gặp cô nàng, lúc này mặc dù trong lòng Trần Phong có chút gợn sóng, nhưng đã bình tĩnh hơn nhiều.
"34,37 cơ đấy, chậc chậc, anh nói một chút cảm tưởng của mình lúc này là gì xem nào? Có phải cảm thấy mình sắp vô địch tới nơi rồi không?"
Độ thức tỉnh gen của mỗi cá nhân là chuyện bảo mật, không thể tùy tiện tra cứu, nhưng ở trước mặt Đường Thiên Tâm - người phụ trách cái căn cứ này thì chẳng có cái gì gọi là bí mật cả.
Cô đã biết.
Trần Phong nhìn đôi chân mày đang nhướng nhướng lên của cô, đáp đúng sự thật: "Có chút kinh ngạc vui mừng, nhưng chỉ như vậy mà thôi. Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa được chạm qua hệ thống Thần Phong, cho nên không thể xác định được trình độ của bản thân là như thế nào được."
"Tốt lắm, xem như anh vẫn tự biết mình." Đường Thiên Tâm vỗ tay một cái, vô cùng hài lòng: "Chúng tôi đều đã biết về tình huống của anh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận