Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 418: Thân Mang Trường Kích, Đạp Sóng Trở Về

Trên bề mặt chiến hạm địch xuất hiện một dấu hiệu bất thường, bị máy thám trắc quang học của Thần Ưng Giáp nắm bắt và đưa ra phản hồi; sự nhạy bén, trực giác siêu việt đỉnh cao của Trần Phong cũng đã phản ứng đồng bộ, di chuyển biến hướng trước thời hạn.
Tại thời điểm này, cụm cơ động truyền động cong của hắn đạt vận tốc bằng 1/16 tốc độ ánh sáng, hắn di chuyển theo đường chéo 2250 km trong 0,12 giây, vừa đủ để tránh phạm vi sụp đổ không gian.
Sau khi hố đen nhánh quét qua, khoảng cách gần nhất tới đuôi của trận hình mũi nhọn là 5km, nhưng cuối cùng nó chỉ cách một đoạn ngắn.
Lỗ đen lại hướng về phía trước, khoảng cách gần với chiến hạm địch chừng 10km.
Sau đó, lỗ đen năng lượng tối được tạo ra và phát nổ này, bởi vì phải giải phóng quá nhiều bức xạ Hawking trong một khoảng thời gian ngắn, nên đã tuyên bố cạn kiệt năng lượng, bốc hơi khỏi không gian trống.
Trong cuộc tiến công ngoằn ngoèo liên tục, Trần Phong và những người khác cuối cùng đã đến nơi cách chiến hạm địch một nghìn km.
Đội ngũ chiến hạm cuối cùng phía trước đã tiến tới phạm vi 500 km, chỉ còn chưa tới 500.000 đơn vị tác chiến là còn có khả năng biến hướng.
Trong số đó, có 100.000 chiến hạm và 400.000 chiến sĩ Ưng Kích.
Khi khoảng cách được rút ngắn, Trần Phong đã có thể nhìn thấy chính xác tình hình của kỳ hạm thống soái thông qua công năng quang học tầm xa.
Kỳ hạm thống soái được trang bị động cơ chiến hạm mạnh nhất và một vận hành viên đỉnh cấp ấy, lúc này lại biến hướng một cách vụng về, nếu không nhờ các chiến sĩ cấp Thiên Ưng vẫn luôn dùng thân thể ngăn ở phía trước kỳ hạm, thì e là kỳ hạm đã sớm bị bắn hạ bởi chùm tia sáng cực nhỏ kia rồi.
Trình bày thao tác loại này, xem ra thiết bị tự động hóa của chiến hạm vũ trụ cỡ lớn này đã hoàn toàn mất đi hiệu lực, e rằng chỉ còn lại mỗi người điều khiển.
Trần Phong biết người điều khiển này là ai.
Hắn cũng biết người điều khiển đang ở trạng thái nào vào lúc này.
Hắn vốn cho rằng tâm mình đã lặng như nước, hắn sẽ không dễ dàng chập trùng lên xuống nữa.
Nhưng không hiểu sao, hắn lại nhớ đến những lời mà mẹ đứa nhỏ từng nói.
"Anh phải nhìn tôi chết đi rồi lại sống lại như thế, anh mới là người thống khổ nhất, đúng không?"
Khi đó Trần Phong nói dối, nói rằng không sao, cũng không thống khổ cho lắm.
Lời nói dối của hắn khi đó không lừa được Đường Thiên Tâm, mà là lừa gạt chính mình, nhưng bây giờ hắn không thể lừa gạt nổi nữa.
Cho đến giờ phút này, Trần Phong chỉ có thể tận mắt nhìn cô nàng tàn lụi trước mặt một lần nữa, Trần Phong đã hoàn toàn tỉnh ngộ.
Hóa ra, có thoải mái hay không, không phải cứ mở miệng nói là được.
Có một số việc, cho dù trải qua lặp lại bao nhiêu lần thì cũng không thể thản nhiên đối mặt được.
Thản nhiên không có nghĩa là lạnh lùng thờ ơ, nó vi phạm bản chất bất biến của hắn.
Đặc điểm lớn nhất của Trần Phong thực sự là ở đây.
Nếu ai đó đã trải qua những bi kịch lặp lại nhiều lần như hắn, cảm xúc của họ sẽ dần trở nên tê liệt, chết lặng.
Nhưng hắn sẽ không.
Hắn không quên những ý định hay cảm xúc ban đầu, bao gồm cả việc đối mặt với nỗi thống khổ của chính mình.
Hắn sẽ không trốn tránh.
"Trần Phong."
Giọng nói của Đường Thiên Tâm đột nhiên vang lên trong giao tiếp sóng não của hắn.
Hiện tại, hắn đã bại lộ, không cần phải giấu diếm tung tích nữa.
Giọng điệu của Đường Thiên Tâm nghe có vẻ rất thoải mái, nhưng cuối câu có hơi nghiến chữ, cũng không biết là vì đau đớn hay là phải dùng sức để thực hiện thao tác biến hướng thủ công.
Trần Phong vừa dẫn dắt trận hình mũi nhọn tiến về phía trước với tốc độ nhanh hơn, vừa đáp lại: "Ừm, tôi đây."
Đợi khoảng 5s, bên kia mới truyền đến câu trả lời, giọng điệu rất thẳng thắn, nhấn từng chữ rõ ràng, tốc độ nói rất nhanh.
"Lần sau, hãy làm một bộ phim hay hơn."
"Được."
"Nếu như vậy, có lẽ khi còn bé khi xem xong, tôi có thể nhớ tới chuyện của chúng ta, không cần phải ngu ngơ không hay biết gì, rồi lớn lên, rồi đợi anh đến như lần này nữa. Nếu có thể, lần sau khi vừa đến, anh hãy đến phòng tôi, chúng ta hãy bắt đầu sớm hơn. Chỉ cần anh ngoắc ngoắc tay, tôi sẽ đến ngay lập tức."
Trần Phong lại đáp: "Được!"
Nhưng lần này, hắn không đợi được câu nào nữa.
Đường Thiên Tâm không nói với Trần Phong rằng lần sau hắn nhất định phải thắng.
Cô nàng có thể chết một lần, nhưng Trần Phong thì không.
Mặc dù trong lòng rất mong muốn nhưng cô sẽ không tăng thêm áp lực cho Trần Phong, hắn đã nỗ lực hết sức có thể rồi, không cần phải thúc giục.
Phía trước, kỳ hạm thống soái chuyển sang chế độ lệch pha, tiếp tục tăng tốc với gia tốc đáng kinh ngạc, xông thẳng lao đi.
Đồng thời, tất cả các chiến sĩ Ưng Kích và các chiến hạm còn lại cũng bước vào trạng thái lệch pha.
Tất cả thành viên bỏ mình.
Nhân loại chỉ còn lại là 2,4 triệu người mà Trần Phong đang mang theo.
Trần Phong trầm mặc một hồi, sau đó bình thản nói: "Tiếp tục tiến lên."
Hắn không thể nhớ mình đã truyền đạt mệnh lệnh lặp đi lặp lại bao nhiêu lần.
Dường như chỉ có thể thông qua sự khích lệ của thứ ngôn ngữ này, mới có thể tìm thấy động lực để kiên trì.
Càng gần hơn.
Các chiến hạm và chiến sĩ Ưng Kích trong trạng thái lệch pha đã tiếp cận chiến hạm địch trong phạm vi 100km.
Đám người Trần Phong theo sát với khoảng cách 80km.
Trong không gian, khoảng cách 180km chỉ là một cái chớp mắt.
Đám người Trần Phong bắt đầu gặp phải những chùm sáng dạng tia mà những kẻ xâm lăng dùng để đánh chặn các chiến hạm và tên lửa đạn đạo.
Trần Phong hai mắt híp lại thành một đường, hô hấp dần dần trở nên gấp rút.
Đám rác rưởi, tao đã trở lại rồi đây!
Tao mang theo trường kích, đạp sóng trở về.
Lần này tao sẽ cho chúng mày nếm mùi đau khổ.
...
Lần trước, khi Trần Phong lẻ loi một mình phát động xung kích cuối cùng, hắn thậm chí còn không đủ tư cách để nhìn thấy loại vũ khí như chùm tia sáng này.
Nguyên nhân bên trong... nghĩ đến mà có chút bi ai.
Không phải kẻ xâm lăng mắt kép 'nhân từ' nên nương tay, mà căn bản là không cần thiết phải bại lộ khoa học công nghệ nhiều hơn.
Đối phương rõ ràng biết, bất kể Trần Phong có sát lại như thế nào, thì hắn cũng chẳng làm nên chuyện gì.
Lần công kích mạnh nhất của hắn thậm chí còn không thể tạo thành vết xước trên chiến hạm hình cầu.
Hơn nữa, khi khoảng cách càng lúc càng rút ngắn, Trần Phong sớm muộn gì cũng sẽ lặng lẽ tan xác, cho nên, cần gì phải vẽ vời cho thêm chuyện chứ.
Vào thời điểm đó, Trần Phong là nhân loại cuối cùng còn có khả năng chiến đấu, giá trị uy hiếp của hắn quá thấp, không đáng nhắc tới.
Nhưng lần này, tình hình đã khác, hắn không còn cô đơn một mình hăng hái chiến đấu nữa.
Bên cạnh hắn có rất nhiều chiến hữu.
Trước đó, còn có vô số linh hồn anh hùng được chôn xương ở đây.
Máu của các chiến sĩ đã hy sinh sẽ không chảy vô ích.
Hạm đội khổng lồ, hàng trăm triệu đơn vị tác chiến như 'tre già măng mọc', công kích điên cuồng, không chỉ đơn giản là thu hút sự chú ý, mà còn yểm hộ hành động của đám người Trần Phong.
Cuộc vây công rộng lớn như thế đã tạo tiền đề cho Phồn Tinh thu thập thông tin, tiêu diệt chiến cơ chuồn chuồn tàng hình, phá vỡ lá chắn lưu quang của chiến hạm địch - thứ vốn là một biện pháp phòng thủ vật lý tuyệt đối và tiêu tốn rất nhiều năng lượng từ kẻ xâm lăng.
Giờ đây, tần suất phóng ra các chùm tia sáng của chiến hạm hình cầu đã giảm đi rất nhiều.
Với hình thức tấn công ban đầu của kẻ xâm lăng là quét không gian với động lượng cực lớn, nếu không phải vì năng lượng không đủ, chúng không thể cố ý giảm tần suất tấn công để tỏ ra yếu thế như vậy.
Trong chiến tranh, khi bên chiếm ưu thế có sức mạnh áp đảo thì không cần phải tỏ ra yếu kém.
Bạn cần đăng nhập để bình luận