Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 719: Thay Đổi Suy Nghĩ

Ban đầu Trần Phong hơi giật mình, sau đó thì nhanh chóng cười, "Cô thật lợi hại, tôi không giấu được cô gì cả."
Đến giờ thì hắn đã hiểu.
Không có gì ngạc nhiên khi trong tuyến thời gian trước đây, Lộ Vy đã nhiều lần lãng phí tài năng của mình và cuối cùng chỉ nhận được một kết cục không hơn không kém.
Rõ ràng khả năng cảm thụ âm nhạc của cô ấy rất cao, tài năng sáng tác của cô khi còn trẻ cũng rất tuyệt vời, một khi tâm trí được giải phóng thì khả năng sáng tạo của cô sẽ không làm bất kỳ ai thất vọng.
Sau một thời gian dài, âm nhạc mới chỉ là tài năng thứ hai của cô.
Cô đã quá quen thuộc với những đạo lý đối nhân xử thế.
IQ và EQ của cô ấy đều cao, đó vừa là ưu điểm vừa là nhược điểm.
Những người có thương số kép quá cao có xu hướng suy nghĩ quá nhiều và kết quả là bộc phát tạp niệm.
Cô đã lang thang trong sự bền bỉ với âm nhạc và sinh ra sự thỏa hiệp của cuộc sống danh lợi.
Điều này là do tính cách và khả năng của cô ấy, chúng khiến cô ấy dễ dàng sống nhưng không hề thuần khiết.
Người khác sẽ truyền tai nhau rất nhiều điều mà họ không hiểu, còn cô ấy sẽ tự mình giả vờ ngớ ngẩn, nhưng cô ấy không thể làm được, chỉ cần liếc mắt một cái, suy nghĩ một hồi, cô ấy sẽ hiểu tất cả.
Trong cuộc đời ở tuyến thời gian cuối cùng, Lộ Vy đã thuần khiết một lần, và khả năng sáng tác của cô ấy đã bùng nổ.
Nhưng trong tuyến thời gian này, cũng là tháng này, cô ấy có thêm thông tin, đồng thời quan sát và cố gắng tìm hiểu mọi động thái của Trần Phong.
Sự cố xảy ra rồi.
Cô ấy bây giờ đã hiểu ra nhiều chuyện hơn, trong lòng cô ấy cũng có nhiều tạp niệm hơn, đồng thời đống tạp niệm này lại rất vững vàng.
Lộ Vy nói lại: "Tôi hoàn toàn đồng ý với ý tưởng thúc đẩy hội nhập của anh. Tôi cũng nghĩ rằng kế hoạch của anh gần như hoàn hảo, nhưng nó lại thiếu một mắt xích quan trọng."
"Tôi biết cô đang nói về điều gì, nhưng tôi không muốn và không thể bị tiêm nhiễm những thứ này."
"Vậy để nó cho tôi."
Trần Phong: ". . ."
"Tôi biết rất rõ rằng tài năng lớn nhất của tôi không phải là sáng tác âm nhạc, mà là ở một khía cạnh khác. Chỉ là tôi không thích nó."
Trần Phong: "Ừm, tôi hiểu."
Không phải hắn khách sáo, mà là hắn thực sự hiểu.
Dữ liệu lịch sử của những người xung quanh hắn từ lâu đã được hắn thuộc nằm lòng.
Sự chán ghét chính trị của Lộ Vy bắt nguồn từ gia đình cô.
Những người khác ngưỡng mộ cô được sinh ra trong một gia đình Lăng Vân (có gốc gác lớn), nhưng chỉ có cô mới hiểu được sự cô đơn khi sống trong một môi trường mà tất cả mọi người đều đeo mặt nạ.
Điều đau đớn hơn là từ nhỏ cô đã rất thấu hiểu đạo lý đối nhân xử thế, càng hiểu càng thấy chán ghét.
Vì vậy, cô thà từ bỏ tài năng của mình, thậm chí từ chối lấy một tấm bằng loại giỏi sau khi tốt nghiệp đại học, phải rời nhà từ khi còn là một thiếu nữ để chạy đến Hán Châu, quê hương của tổ tiên cô và trở thành một ca sĩ trong tình thế ‘cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng’.
Có thể lúc đầu cô ấy không thực sự thích âm nhạc, mà chỉ muốn tìm cho mình một lý tưởng có thể kiên trì phấn đấu cả đời để quên đi muộn phiền.
Trong quá trình làm việc chăm chỉ, có lẽ cô ấy đã dần bị âm nhạc mê hoặc mà quên mất động lực ban đầu của mình.
Nhưng bây giờ cô ấy đã thay đổi suy nghĩ.
"Trần Phong, tôi biết anh cũng rất ghét những chuyện đó, cho nên tôi đã cố gắng lãng tránh. Anh là người rất thuần túy, đồng thời anh phải giữ cho mình cao thượng, tự tin tuyệt đối, không thể học cách thỏa hiệp. Khi cố gắng thỏa hiệp, anh sẽ bị lung lay. Ý chí của anh làm mất đi sự vững chắc khi anh phải đối mặt với những kẻ xâm lược. Vì vậy, hãy để tôi làm loại việc này."
"Không phải vừa rồi cô nói mình không thích sao?"
"Sẽ là quá nhu nhược và ích kỷ nếu trốn tránh trách nhiệm chỉ vì không thích điều đó. Một số người trong chúng ta chắc chắn phải tham gia chính trị. Vì tôi là một trong những người sáng lập ‘Cứu Thế’, tôi không thể trốn tránh chỉ vì sở thích của bản thân. Tôi sẽ làm thật tốt, sẽ lấp đầy mảnh ghép quan trọng cuối cùng trong sự nghiệp của chúng ta. Sự hội nhập Đông và Tây sẽ hoàn thành trước thời hạn. Trong tương lai, số người chết sẽ ít hơn và nền văn minh sẽ có thể tránh được nhiều đường vòng, như vậy mới có thể thực hiện "Kế hoạch 500 Năm" của anh một cách hoàn hảo nhất. Anh thấy sao?"
Lộ Vy dùng giọng điệu thương lượng.
Nhưng Trần Phong đã biết câu trả lời.
Không thể thương lượng.
Cô ấy rất quyết tâm.
"Vậy cô định làm gì?"
"Trở về Đại học Hán Châu, tôi sẽ tiếp tục hát và phát hành album trong khi học tập. Tôi sẽ giảm bớt các thông báo thương mại và không tổ chức các buổi concert nữa. Tôi sẽ cố gắng hoàn thành các khóa đại học còn lại trong vòng một năm, và sau đó đi học với tư cách là một sinh viên được chọn, vừa ca hát vừa học và làm việc như một nghiên cứu sinh.
Trần Phong cau mày, "Cô sẽ quá mệt chứ?"
Lộ Vy: "Theo đuổi lý tưởng không hề dễ dàng sao? Đồng thời, tôi cũng hy vọng có thể đảm đương trọng trách mở rộng quy mô của ‘Cứu Thế’, tuyển chọn thêm nhân sự. Tin tôi đi, tôi rất có mắt nhìn người."
Sự tự tin của Lộ Vy ở phương diện nhìn người cũng không phải là khoe khoang.
Khi Trần Phong cố gắng bán bài hát lần đầu tiên, hắn đã gặp rất nhiều cánh cửa đóng lại, cuối cùng hắn đã tìm thấy một bước đột phá ở Lộ Vy, người ít có khả năng mua bài hát nhất.
Mọi thứ đều có nhân quả của nó, như thể nó đã được quyết định từ lâu.
Trần Phong: "Ừm. Về mặt này cô rất tuyệt vời. Nhưng chúng ta cũng phải chú ý đến một điều khác."
Lộ Vy: "Cái gì?"
Trần Phong: "Hôn ước của chúng ta."
"A?"
Trần Phong thở dài, "Sự hòa thuận và ổn định trong gia đình là rất quan trọng đối với những người làm chính trị. Cô phải có một gia đình trên danh nghĩa. Chúng ta đã công bố hôn ước rồi, vì vậy nếu chúng ta theo kế hoạch công khai phá vỡ nó trong 5 năm ban đầu, nó có thể ảnh hưởng đến độ ảnh hưởng của cô."
Lộ Vy suy nghĩ một chút rồi nói: "Thật ra cũng không sao cả, không nhất thiết phải hoàn mỹ. Tôi cảm thấy vấn đề cũng không lớn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận