Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 702: Đây Là Hiện Thực!

Ở cấp độ vật lý, Trần Phong đã mô tả và giải thích chính xác hạt căn bản X17 và lực thứ năm, thậm chí còn tự tay thiết kế thiết bị thí nghiệm kiểm chứng.
Ở cấp độ sinh học và vật lý lượng tử, hắn đã diễn giải lại quá trình quang hợp.
Trần Phong đã nâng cao hiểu biết của con người về quá trình quang hợp của thực vật lên giai đoạn thứ hai, mô tả chính xác hiệu ứng chuyển đổi khối lượng – năng lượng của các enzym sinh học trong quá trình quang hợp theo quan điểm vật lý.
Sau đó, mô tả nguyên lý cốt lõi của pin sinh học do phim Dyson tạo ra từ một góc độ khá cơ bản.
Quá trình giải phóng năng lượng từ pin sinh học màng Dyson thực chất là sự biểu hiện ngược lại của quá trình quang hợp.
Thực chất là sử dụng các enzym sinh học để phân hủy các chất.
Trong quá trình phân hủy, hiệu ứng ‘xuyên hầm siêu lượng tử’ sẽ phân hủy vật chất thành năng lượng ánh sáng, sau đó chuyển hóa thành nhiều dạng năng lượng khác, cuối cùng tổng hợp thành năng lượng điện để con người sử dụng.
Khi chuyển hóa từ vật chất sang năng lượng, các tương tác bên trong mạnh mẽ của sáu loại quark trong vật chất bị gián đoạn và tái tổ hợp.
Năng lượng giải phóng trong quá trình tái tổ chức được biểu hiện dưới dạng năng lượng ánh sáng và nhiệt năng cùng các loại năng lượng khác.
Trong quá trình biến đổi này, preroton (cao siêu tử) dưới quark sẽ chuyển thành preroton "phản" (phản cao siêu tử), sau khi tách ra và tập trung lại, nó sẽ trở thành một lượng "phản năng lượng" cực nhỏ không thể đo lường.
Khi không có enzyme, quá trình chuyển đổi sẽ bị đình chỉ, có nghĩa là năng lượng có thể được lưu trữ, và nó trở thành năng lượng mật độ cực cao có thể được lưu trữ và sử dụng.
Trong quá trình quang hợp, có sự liên kết mà các enzym sinh học chuyển vật chất thành phản vật chất (antimatter).
Vì vậy, trên thực tế, con người đã tiếp xúc với năng lượng phản vật chất kể từ khi họ được sinh ra.
Ngô rang thực chất là sử dụng phản vật chất.
Chỉ là loài người không biết.
Khi các thế hệ sau dần hiểu và học cách biến đổi cũng như áp dụng lý thuyết này, họ sẽ có thể tạo ra những chiếc ‘cánh ánh sáng năng lượng mặt trời’ rất phổ biến trong các tuyến thời gian trước.
Sự ra đời của ‘cánh ánh sáng mặt trời’ đồng nghĩa với việc con người có thể tìm thấy và sử dụng năng lượng của hạt quark ở cấp độ tiếp theo, đại diện cho sự tiến bộ từng bước của nền văn minh nhân loại, đó là dấu hiệu rõ ràng nhất của sự chuyển đổi từ nền văn minh loại một sang nền văn minh loại hai.
Loại công nghệ này có thể hỗ trợ hoàn hảo cho những chuyến du hành không gian qua các ngôi sao.
Nếu lý thuyết này tiếp tục được thăng hoa và hoàn thiện, giai đoạn tiếp theo sẽ là màng Dyson, cuối cùng có thể sẽ là một quả bóng Dyson siêu lớn và mỏng.
Trần Phong không ngờ nhân loại có thể nhận ra điều này ngay lập tức.
Chỉ cần các nhân sĩ đi theo con đường mà hắn đã lát gạch sẵn là được, 200-300 trăm năm nữa sẽ đạt được thành tựu, đạt đến sự tiến bộ.
Nếu điều đó có thể thành hiện thực trước thế kỷ 23, hắn không biết có bao nhiêu tàu thuộc địa trong đội hình viễn chinh mà con người nỗ lực tạo ra có thể được gửi đi nữa.
Ngoài các lý thuyết khá là siêu hình này, Trần Phong cũng diễn giải lại các nguyên tắc cốt lõi của gen sinh học.
Ở cấp độ khoa học ứng dụng, hắn còn làm cách bệnh hoạn hơn.
Hắn đã trực tiếp hoàn thành tất cả các tính toán lý thuyết về phản ứng tổng hợp hạt nhân có thể điều khiển được, lập kế hoạch và thiết kế quá trình sản xuất và nghiên cứu thiết bị hoàn chỉnh.
Khi hắn lấy ra thứ này, nó chính thức thể hiện rằng nhân loại có thể làm chủ công nghệ năng lượng tổng hợp hạt nhân có thể điều khiển trong vòng 50 năm.
Tất nhiên, hắn không đủ hào phóng và kiêu ngạo để hoàn toàn lấy ra thành phẩm, mà giấu đi một vài thông số chính.
Những kẻ muốn vượt mặt hắn và tự hiểu rõ các thông số chính này sẽ mất khoảng 50 năm.
Hắn không còn ngu ngốc nữa, phải giữ lại chút vốn liếng chứ.
Ngoài ra, hắn cũng tiện tay nhét một số tài liệu và nghiên cứu lý thuyết có thể kết nối với con tàu Mizu, điều mà chính Trần đại sư cũng không nhận ra.
Đối với người khác là một lỗ hổng, nhưng đối với hắn là sự rõ ràng.
Được rồi, năng lực người này quá lớn, có lúc không khống chế được tài năng, có ép cũng ép không được.
Tình hình căng thẳng trong phòng thang máy đột ngột thay đổi.
Mendelssohn và các kỹ thuật viên khác của khu vực 52 ngay lập tức chống lại sự đe dọa của Chuẩn tướng Gerrard, và báo cáo lại vấn đề với Bộ Khoa học và Công nghệ và AAAS.
Hai bên vẫn bế tắc thêm một giờ nữa.
Đứng yên cũng không thành vấn đề, vị trí được thay đổi từ thang máy đến phòng họp nhỏ bên trong.
Sau đó, Chuẩn tướng Gerrard, người không phải là kẻ trong hay ngoài cuộc, cuối cùng cũng nhận được một cuộc gọi, sau đó ông ta ngoan ngoãn cút ra ngoài.
Trần Phong không tức giận, suốt quá trình chỉ khoanh tay xem trò vui.
Hắn không ngạc nhiên chút nào trước tình huống này.
Hắn cũng không lo lắng.
Đây là hiện thực.
Khi đám người bước vào, Mendelssohn giải thích thêm vài câu với Trần Phong.
Trần đại sư mới nhận ra rằng có rất nhiều thứ đã xảy ra trong một giờ ngắn ngủi ấy.
Laursen và hai học giả Nobel khác đã công khai việc muốn thành lập hiệp hội đảm bảo cuộc sống cho các nhà khoa học của Trần Phong, điều này khiến danh tiếng cá nhân của hắn lần nữa được nâng cao.
Trước kia, người khác tôn sùng thành tích học thuật của hắn, nhưng hiện tại người ta lại sửng sốt khi phát hiện thêm sự nghiệp của ‘vị thần’ này còn liên quan đến chất lượng cuộc sống của bọn họ?
Loại chuyện này, những người làm công tác nghiên cứu khoa học trước đây cũng không dám nghĩ tới.
Dù cho quốc gia có thúc đẩy mạnh mẽ thì hầu hết những người làm công tác nghiên cứu khoa học cũng chỉ đủ ăn, đủ mặc, muốn sống cuộc đời bình thường thật tốt thì vẫn phải vứt bút, cầm bàn tính làm ăn, che giấu đi lương tâm bị tổn thương.
Nếu người khác làm điều này, thế giới sẽ chỉ nghĩ rằng người nọ đang khoác lác.
Nhưng hắn là Trần Phong.
Hắn đang phát triển những công nghệ đó. . .
Người ta nói rằng ‘cậu em trai’ Lại Ân đã mượn phòng thí nghiệm của trường đại học để làm thí nghiệm bước đầu, các sản phẩm của chất siêu dẫn nhiệt độ phòng trong phòng thí nghiệm cũng gần ra lò rồi.
Ngoài ra hắn còn rất nhiều dự định lớn khác.
Chỉ cần hắn muốn, tài sản của hắn sớm muộn gì cũng sẽ phát triển đến mức khó tin.
Vì vậy, làm thế nào chúng ta có thể để một học giả với một tình cảm lớn như vậy phải chịu những phỏng đoán ác ý?
Mặc dù những người này không biết Trần Phong muốn do thám bí mật Liên bang gì nhưng bọn họ biết chuyện của chính mình, không phải tất cả công trình nghiên cứu khoa học đỉnh cao của Liên bang đều nằm trong tay bọn họ sao?
Suy nghĩ kỹ lại, đồ của bọn họ thì căn bản cũng không đáng để người khác thèm muốn, đúng không?
Phương thức tư duy này rất đơn giản, chỉ cần vài phút trôi qua, các học giả trong AAAS lập tức có thể xoay sở.
Cũng gần như cùng lúc này, giáo sư Oxford đã đệ trình một báo cáo thí nghiệm xã hội quy mô lớn mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận