Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 115: Không Thể Sao Chép

Trần Phong quyết tâm đổi ý, việc đầu tiên là hắn trở về phòng, dành thời gian hoàn chỉnh hơn mười bài hát đã ghi nhớ, sau đó lại thấp thỏm chờ đợi đến lúc huyết thanh hết hiệu lực.
Ba tiếng rưỡi trôi qua.
Thời gian trên người hắn đã quá 3 tiếng đồng hồ nhưng hắn vẫn không rơi vào giấc ngủ mê man.
Không có bất kỳ thay đổi nào, cứ như thể đây là trạng thái mà hắn nên có.
Điều này cho thấy hiệu quả của huyết thanh trên người hắn đã hóa thành bản chất bình thường rồi.
Trải qua phút hưng phấn và vui vẻ ngắn ngủi, hắn đi tắm nước lạnh qua loa. Bây giờ tuyển thủ Trần Phong của “chững chạc phái”, một kẻ sẽ không đổi sắc mặt cho dù núi Thái Sơn có sụp đổ trước mắt, bắt đầu tự mình làm một bài kiểm tra IQ.
Tầm hai tiếng sau, hắn hoàn thành vài bộ bài kiểm tra IQ và ra được một kết luận.
Ở một mức độ nào đó, hắn đã trở nên thông minh hơn.
Mức độ tập trung cao độ và phản ứng tích cực của đại não khi suy nghĩ chủ động, làm tốc độ suy nghĩ của hắn nhanh hơn và hắn có thể nhận được câu trả lời mình muốn sớm hơn.
Ở phương diện tính toán thông thường, ví dụ như năng lực suy luận logic khi tính nhẩm, cũng được củng cố toàn diện.
Đương nhiên, hắn không hề biến thành kiểu biến động lượng tử trong các tác phẩm điện ảnh, chỉ cần xem một quyển giáo trình vật lý đại học thì có thể sánh vai với “quái thai” Albert Einstein.
Hắn vẫn chỉ là phàm nhân, những thứ lúc trước chưa từng động vào thì bây giờ vẫn không biết.
Nếu muốn từ “không” biến thành “biết”, vẫn yêu cầu phải học tập, khả năng hiểu một thứ mới mẻ của hắn chưa được cải thiện, nhưng tốc độ suy nghĩ đã được cải thiện.
Những đứa trẻ thiên tài trong phương diện toán học, học cách cộng, trừ, nhân và chia đơn giản. Chúng chỉ cần đọc câu hỏi một lần là đã có thể nhanh chóng hiểu nguyên tắc tính toán từ cái này sang cái khác, và tự nhiên chúng cũng sẽ “nhất thông bách thông” với các câu hỏi trong hệ thống kiến thức của chúng.
Trẻ em bình thường cần được đào tạo chuyên sâu liên tục một hoặc hai lần, hoặc thậm chí nhiều lần hơn, để hình thành khái niệm toán học trong tâm trí của chúng.
Đây chính là chênh lệch trong sự hiểu biết.
Trí thông minh của Trần Phong vẫn ở mức cần phải được đào tạo chuyên sâu để hiểu kiến ​​thức mới, nhưng sau khi suy nghĩ của hắn trở nên nhanh hơn, có lẽ trong mắt người khác, đó chỉ là một cái liếc mắt đối với hắn.
Nhưng thật ra hắn phải trải qua nhiều lần lặp đi lặp lại và củng cố thì mới có thể hiểu được, tuy nhiên, vì tốc độ quá nhanh, nên thời gian tái diễn nhiều lần so với người khác cũng chỉ là “một lần là biết”.
Kết quả thì thế nhưng bản chất bên trong lại khác biệt.
Tóm lại, bây giờ nếu cho hắn đi học một chương trình học mới, thì vì khả năng tập trung được cải thiện cùng suy nghĩ sắc bén hơn, hắn chỉ cần tiêu thụ một nửa hoặc ít hơn số thời gian cần trải qua là được. Tuy nhiên, hắn vẫn phải học.
Những thứ lúc trước dù có thế nào hắn cũng không học được thì bây giờ vẫn không thể học được.
IQ là một khái niệm rất toàn diện, bao gồm giới hạn tối đa của tốc độ học tập và khả năng hiểu biết. Huyết thanh Ngưng Huyết gia tăng tốc khả năng học tập của hắn, nhưng không thể cải thiện giới hạn tối đa trong năng lực hiểu biết của hắn.
Vì xảy ra sự tình kỳ quái nên những thứ hắn định làm đều trì hoãn đến trưa, hắn lần nữa sửa đổi hành trình, sau khi hoàn thành kiểm tra IQ thì tức tốc chạy thẳng tới Trung Hải.
Trở về rồi ký hợp đồng với u Tuấn Lãng cũng không muộn, nhưng phía Chung Lôi thì không thể trì hoãn.
Mỗi phút trôi qua sẽ thêm nhiều khả năng phát sinh biến cố.
Lỡ đâu nửa đường, Chung Lôi lại gửi phổ nhạc sơ khảo quý như vàng của “Dục Hỏa” qua cho hắn, bảo hắn phẩm định một hai câu, thì hắn quả thật gọi trời trời không ứng, gọi đất đất chẳng linh.
Bạn nói tôi sao chép? Lại là sao chép?
Trông nó như một vấn đề tầm thường, chẳng qua chỉ là một ca khúc nhưng thực tế là nó sẽ phá vỡ hoàn toàn kế hoạch của Trần Phong.
Vì “Dục Hỏa” chính là nguồn cơn thay đổi của viện Huyền Vũ, Trần Phong đã sâu sắc nhận ra vai trò quan trọng của các tác phẩm nghệ thuật xuất sắc trong tiến trình của văn minh nhân loại.
Những tác phẩm nghệ thuật ưu tú, cho dù đó là văn học, hay âm nhạc, hay hội họa, đều có thể để lại sức mạnh tinh thần.
Đó là lương thực, là ngọn đuốc mà nền văn minh dùng để soi đường dẫn lối vào những thời điểm lần mò, tập tễnh trong bóng tối.
Thời đại bây giờ trở nên bốc đồng, các bài hát chỉ là nước bọt còn các minh tinh thì sống đằng sau những thiết lập giả dối. Những tác phẩm như vậy không có tư cách để được gọi là tác phẩm, chúng chỉ là những món giải trí được sinh ra để phục vụ nhu cầu của con người mà thôi.
Không thèm đếm xỉa đến bản chất của các tác phẩm và tài hoa chân chính, các minh tinh được hình thành từ sự thiết lập hình tượng giả tạo và quảng cáo thổi phồng, tất cả chính là hiện tượng giải trí xuất hiện vào đầu thời đại bùng nổ thông tin.
Hiện tượng này sẽ nổi lên và tăng trưởng do sự phát triển mạnh mẽ của thời đại Internet, rồi đạt đến đỉnh cao ở một giai đoạn nhất định, khiến một đám người ngồi không hưởng lợi.
Tuy nhiên, với sự thay đổi của thời đại, quá trình thông tin hóa ngày càng sâu sắc và thông tin trở nên bùng nổ hơn. Những thông tin vô giá trị này sẽ bị chôn vùi trong đại dương thông tin, không thể nổi lên dù chỉ là chút bọt sóng.
Sóng to khơi cát mới thấy vàng, chỉ có tác phẩm hay chân chính mới được người người nhớ tới, mới có thể cho thấy giá trị đời đời.
Phế phẩm giải trí được sinh ra do sự phổ biến của thông tin, thì cũng sẽ chết do sự bùng nổ của thông tin.
Đó chính là kết quả của quá trình mà Trần Phong nhìn thấy, hắn biết đây là một con đường quanh co, không đi được đến đâu.
Người khác đi con đường thế nào hắn không quan tâm, bây giờ hắn phải đi cho thật tốt con đường mình đã chọn.
Cho nên, hình thái cuối cùng của văn hóa giải trí chính là văn hóa, chứ không phải là giải trí.
Chỉ kẻ từng thấy tương lai như Trần Phong mới hiểu, Chung Lôi của hiện tại quý giá đến thế nào.
Cô nàng có thể sáng tạo ra tác phẩm có giá trị lịch sử.
Trong ca khúc của cô đả kích sự bất công, không hợp lý, mỉa mai sự vặn vẹo, bẩn thỉu, khích lệ và thúc đẩy sự tích cực.
Ngay cả khi, đôi lúc, cô nàng cũng sẽ nhúng những tâm tình tiêu cực của bản thân vào trong tác phẩm, thì những bài hát tiêu cực đó cũng vẫn có thể cạy mở lớp phòng thủ của những tâm hồn mềm yếu, đánh thức và biến nó trở nên tốt hơn, tăng thêm động lực của bản thân họ.
Ca khúc của cô nàng có thể giúp người khác đối mặt với điểm yếu của bản thân, tìm ra cách đối kháng với sự yếu mềm và xấu xí của chính mình, điều này có lợi cho sự phát triển của nền văn minh.
Ví dụ như vậy có lẽ quá thâm sâu, vậy đổi sang một cách nói khác.
Lấy một bộ phim điện ảnh của Amir Khan làm ví dụ.
Bộ phim có tên là “Đô Vật – Dangal”, nó truyền tải thông điệp cổ vũ cho những người phụ nữ bị đối xử bất công ở một quốc gia nào đó.
Nếu một người đàn ông làm chủ gia đình bị bộ phim này cảm hóa và quyết định cho con gái mình một cơ hội học tập bình đẳng.
Sau này, đứa con gái, vốn chỉ được xem như một món của hồi môn, thuận lợi hoàn thành học nghiệp, trở thành một học giả ưu tú, để lại cho đời một loại công nghệ, trăm năm sau, loại công nghệ đó có thể trở thành môn khoa học gì?
Một bộ phim như vậy, đủ sâu sắc để có sức ảnh hưởng vượt trên ngàn năm.
Có lẽ không một ai biết được mối quan hệ khăng khít giữa một bộ phim và một môn khoa học, nhưng hiệu ứng hồ điệp chính là sự tồn tại khách quan của luật nhân quả như vậy đấy.
Do đó, mặc dù Trần Phong nảy sinh lòng ngưỡng mộ với khoa học kỹ thuật trong tương lai, nhưng hắn vẫn không buông tha đường tắt phát tài lúc đầu, sau đó hắn phát hiện, sao chép bài hát lại là đường tắt để thay đổi lịch sử.
Trực tiếp vận chuyển khoa học kỹ thuật, sẽ là thay đổi trực quan đối với tương lai.
Nhưng vận chuyển tác phẩm nghệ thuật, chèn ép tiềm lực của Chung Lôi còn có ý nghĩa rộng lớn hơn đối với tương lai, gây ra sự thay đổi càng lúc càng sâu sắc hơn.
Hai con đường hỗ trợ lẫn nhau này, Trần Phong đều phải bắt lấy, hai tay đều phải cứng rắn.
Sao chép ca khúc chỉ là khởi đầu, hắn còn rất nhiều chuyện phải làm.
Có lẽ con đường phía trước vẫn không thấy được điểm cuối, nhưng hắn quyết định kiên trì bền bỉ đến thời điểm cuối cùng của sinh mệnh, giống như anh Hổ từng nói với hắn, câu nói mà hắn từng nói ở một tuyến thời gian khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận