Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 322: Đôi Khi Cũng Nên Treo Máy Một Lần

Trong 60 năm, vào năm 2060, cũng chính là năm Trần Phong kết hôn với Chung Lôi, hắn đã cho phóng Cẩm Y Vệ 1 và 2, hai chiếc tàu ấy bay thẳng vào vũ trụ để đuổi theo Voyager 1 và 2.
4 năm sau, Cẩm Y Vệ 1 và 2 bay ra khỏi quỹ đạo Diêm Vương Tinh, tiến sâu vào không gian, kể từ đó thì bặt vô âm tín.
Dù bộ phận đầu tư trước đó vẫn làm tăng giá trị tài sản, nhưng tài sản cá nhân của Trần Phong đã giảm từ 240 tỷ xuống còn 170 tỷ.
Năm 2071, Trần Phong phóng đi Cẩm Y Vệ 3 và 4 với động lực mạnh hơn, tích trữ nhiều năng lượng hơn và hiệu suất truyền tín hiệu mạnh hơn. 6 năm sau, 3 và 4 vẫn nối gót tiền bối như cũ.
Tài sản cá nhân của Trần Phong lại rút xuống còn 110 tỷ.
Hành động điên cuồng ‘bắn pháo’ của hắn bắt đầu bị cả thế giới mỉa mai.
Nhưng không thể nói rằng những việc đó hoàn toàn vô dụng, sau cùng, với sự nghiên cứu và phát triển các công nghệ tiên tiến trong ngành hàng không vũ trụ, nhiều sản phẩm ngoại vi đi kèm đã dần rơi vào nhà của những người bình thường, trở thành những công nghệ thiết thực giúp tăng năng suất xã hội và cải thiện chất lượng cuộc sống của người dân.
Nhưng lòng người sẽ luôn thay đổi, ngay cả ngành hàng không của các quốc gia một mực ủng hộ hắn cũng dần muốn rút lui, bọn họ cho rằng việc ‘bắn pháo’ của hắn quá vô nghĩa.
Nếu trong một tuyến thời gian khác, chỉ sợ Trần Phong lại đã khiến chúng bạn xa lánh. May mắn là lần này thành tựu của hắn quá lớn, uy tín cá nhân quá thịnh, cho nên sau khi bảo đảm rằng sẽ không tiếp tục thả pháo một cách vô nghĩa nữa, Trần Phong miễn cưỡng khống chế được cục diện một lần nữa.
Ai cũng đều cho rằng hắn đã triệt để an phận, nhưng không ngờ hắn lại luôn chuẩn bị cho một kế hoạch lớn.
Năm 2103.
Sau khi Trần Phong đưa tiễn người bạn đời gắn bó với mình suốt 82 năm - Chung Lôi, ra đi, cuối cùng hắn đã phóng đi chiếc tàu Cẩm Y Vệ số 5, tiêu hao toàn bộ tài sản hiện có của mình.
Đây là tàu vũ trụ lớn nhất trong lịch sử loài người. Nó được trang bị hệ thống thu năng lượng từ bức xạ vũ trụ, gió và mặt trời mới nhất, màng quang điện mặt trời có thể co duỗi, lò phản ứng tổng hợp hạt nhân có thể điều khiển cỡ trung mới được phát triển thành công và động cơ hạng trung có thể phun ra lượng hạt cơ bản cực mạnh mới nhất. Một hệ sinh thái nhỏ có thể tuần hoàn tái chế, cung cấp lương thực một cách ổn định cho một trăm người, các loại robot phụ trợ thông minh đa chức năng, bộ truyền tín hiệu vô tuyến tăng cường...
Sở dĩ Cẩm Y Vệ số 5 được chuẩn bị chu toàn như thế, và vẫn có thể đạt được sự ủng hộ của các quốc gia trên thế giới là vì, theo kế hoạch thì chiếc tàu này theo sẽ mang theo một con tinh tinh, một con chó, một cái rùa đen, một ít côn trùng và rất nhiều loại hình thực vật vượt 400 triệu năm ánh sáng bay ra ngoài địa cầu.
Trên lý thuyết, nó sẽ hao hết nguồn năng lượng sau 150 năm, rồi bắt đầu chuyển động theo quán tính trong vũ trụ, và sau 600 năm nó sẽ đến được Proxima b.
Những động vật ở trên đó đương nhiên không thể sống tới cái ngày Cẩm Y Vệ số 5 đến được Proxima, mọi người chỉ muốn biết liệu lớp cách ly trên Cẩm Y Vệ số 5 có thể ngăn chặn bức xạ vũ trụ chưa biết trong môi trường không gian sâu hay không, và một con tàu được thiết kế bởi trí tuệ kiệt quệ của con người đương đại cuối cùng có thể phi hành được bao lâu.
Tiêu chuẩn cuối cùng để xác định độ tin cậy, đó là khi nào thì các loài động vật và thực vật ở trên đó bất ngờ bị tiêu diệt.
Nghiên cứu này đương nhiên là có ý nghĩa, nó có thể cho con người biết họ có thể đi bao xa trong không gian sâu thẳm của vũ trụ và định hướng hướng đi cho bước tiếp theo xâm nhập vào vũ trụ.
Nhưng ba ngày sau khi Cẩm Y Vệ 5 được phóng ra, cũng chính là lúc phi thuyền sắp lướt qua quỹ đạo Hỏa Tinh, mọi người phát hiện một vấn đề.
Trần Phong đại sư mất tích.
Sau đó bọn họ mới phát hiện ra, con ‘đại tinh tinh’ bị giam trong hệ sinh thái thống khép kín hết ăn lại ngủ, hết ngủ lại ăn đã bỏ đi lớp ngụy trang, để lộ ra một bộ mặt của một ông già không giống trăm tuổi, cùng lắm chỉ khoảng 60-70 tuổi mà thôi.
Hắn đắc ý nháy mắt mấy cái, sau đó tuỳ tiện đoạt quyền khống chế của Cẩm Y Vệ 5, điều khiển phương hướng quỹ đạo tinh vi, Cẩm Y Vệ số 5 tiếp tục đuổi theo voyager 2.
"Mọi người, tôi đi đây, đừng tôi." 1000 năm sau, khi Trần Phong nhìn thấy đoạn video của chính mình, quả nhiên hắn chỉ có cảm giác dở khóc dở cười.
Mình quả là một kẻ ưu tú!
Trần Phong cảm thấy hành vi "rời đi"của mình có chút mất kiểm soát.
Không đúng, là hoàn toàn mất kiểm soát!
Trước khi đi hắn đã lên kế hoạch rất chỉnh chu, thứ nên bận rộn thì bận rộn, sau đó tự thân chuyển mình tiến vào ngành hàng không vũ trụ nghiệp, sau đó thì ngồi hưởng thụ cuộc sống, lẳng lặng vừa trang bức vừa nhìn người khác vì kiếm tiền cho mình mà bận rộn bôn ba.
Chấp hành kế hoạch từ đầu đến cuối gần như không có vấn đề gì, nhưng cuối cùng bản thân hắn lại mất khống chế.
Đâu rồi lời nói muốn thư giãn, thích ý an ổn sống qua ngày, không tồn tại sao?
Hắn tự mình tham dự vào mỗi một hạng mục, thúc đẩy quá trình diễn biến bên trong.
Nào là nói cẩn thận nuôi thả Lại n, kết quả là chính mình đều mỗi ngày chạy đi chạy về viện nghiên cứu Tinh Phong chạy, một khắc cũng không nhàn rỗi.
Lâm vào phim khoa học viễn tưởng thì trường kỳ tăng ca.
Sau khi chuyển đổi hình thức của tập đoàn Tinh Phong, nói rằng chỉ trở thành một gã vung tiền, cứ việc đầu tư, kết quả là thường xuyên vén tay áo lên xông vào làm, hoàn toàn mệt như một con chó.
Trong 100 năm của thế kỷ 21, khoa học kỹ thuật tiến bộ quá nhanh, năm 2103 đã có thể từ lý thuyết mà sản xuất một con tàu vũ trụ lớn có thể chở một vài người lên hệ mặt trời, ngoài việc dựa vào 9 đại công nghệ của hắn và “Những Phỏng Đoán Của Kẻ Điên” thì sự cống hiến của bản thân hắn càng không thể không kể đến.
Trong lòng Trần Phong tràn đầy cảm xúc, không ngờ một kẻ quấy rối phong vân, một nhân loại Ngân Hà siêu việt, dốc toàn lực ‘chiến đấu’ lại có thể gây ra biến hóa như vậy.
Tệ hơn là hắn sống đến 107 tuổi lại tự mình xông ra.
Trước khi đi, hắn để lại cho nhân loại một phong thư.
Trong đó hắn giải thích động cơ trong lòng mình.
Hắn cho rằng voyager sẽ mang theo nền văn minh ngoài hành tinh và gây ra chiến tranh.
Cẩm Y Vệ trí tuệ nhân tạo 1 2 3 4 đều thất bại là vì khả năng ứng phó tại chỗ quá yếu, động lực không đủ, không thể thay đổi chiến lược tìm kiếm kịp thời theo tình hình thực tế, nên hắn mới quyết định tự thân xuất mã.
Thật đáng tiếc, cuối cùng hắn vẫn thất bại.
Hai mươi năm trôi qua, Cẩm Y Vệ số 5 của Trần Phong đại sư truyền tin về.
Đại sư tạ thế, hưởng thọ 127 tuổi.
Phi thuyền vẫn có thể tự hoạt động mà không có bất kỳ sai sót chết người nào, là do thân thể của Trần Phong đại sư không chịu nổi mà thôi.
Trần Phong, người tiên phong đầu tiên trong lịch sử loài người, đã chết cô độc trong vũ trụ.
Nguyên nhân cái chết, cơ thể già yếu.
Tuy hắn là nhân loại Ngân Hà, các telomere DNA của hắn đã thay đổi, và khả năng chống lão hóa mạnh hơn. Tuổi thọ thông thường của hắn đáng lẽ phải từ 200 năm trở lên.
Nhưng hắn vĩnh viễn cũng không chịu đựng được sự nghiền ép bản thân trong ròng rã 100 năm như thế.
Trần Phong đại sư lưu lại một đoạn di ngôn âm thanh.
"Tôi đã xuất ‘cũi’, cảm giác rất tốt. Vũ trụ thật sự rất lớn, Ngân Hà cũng thật sự rất xa. Tôi thành tâm hi vọng các bạn có thể đếm đây xem, tôi càng hi vọng trong một ngày không xa ở tương lai, nơi tôi táng thân có thể biến thành danh lam thắng cảnh, để hậu nhân chiêm ngưỡng. Nhưng có một điều kiện tiên quyết, đó chính là nhân loại còn có ngày sau. Ha ha ha ha, đây đúng là trò đùa nhạt nhẽo. Xin lỗi, tôi tận lực rồi."
Giọng của hắn dần dần nhỏ đi, sau đó vang lên tiếng nhạc của “Phong Mang Tất Lộ” mà Chung Lôi đại sư đã viết cho hắn.
Hắn chết trong mảnh nhạc nền thuộc về mình.
Trần Phong duỗi lưng một cái, xem tư liệu liên tục 4 - 5 tiếng, đầu óc hắn có chút choáng váng.
Hắn tạm thời đóng hình chiếu lập thể trước mắt lại, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, trong lòng hắn không biết đang mang tư vị gì.
Nên vui sao?
Hay là nên phiền muộn?
Tâm tình thật phức tạp!
Mình bị ‘mình’ làm cảm động muốn khóc! Hóa ra mình ưu tú đến thế sao? Sao chính mình lại không biết?
Sớm biết sau khi được thả, bản thân mình vẫn mạnh như vậy, mình còn cố gắng đến thế làm gì?
Trở về phải viết cẩm nang, sau đó ngồi chờ nhìn thành quả không phải là được rồi sao?
Cảm giác thật hối hận, sớm biết như vậy mình đã dùng một tháng kia để nghỉ phép.
Quả là muốn treo máy làm cá mặn.
Mặc dù danh xưng giang hồ của mình là Trần Phong đại sư Iron Man, nhưng thỉnh thoảng mình cũng nên nghỉ ngơi đi!
Nhưng hắn lại hơi đỏ mặt, cẩn thận nghĩ lại thì bản thân hắn cũng không quá vất vả, sau mỗi lần trở về, hơn phân nửa thời gian đều dùng để vận chuyển, chuyển xong thì lại đến đây.
Mặc kệ, dù sao sớm muộn gì mình cũng phải nghỉ ngơi, vận chuyển nhiều thì cũng phải có lúc treo máy chứ, thử tư vị thuần treo máy xem sao.
Trước khi mở một trang lịch sử mới, Trần Phong đã nghĩ như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận