Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1388: Lý Do Là Gì?

Mấy phút sau, một nhà 3 người trở về nhà, Lương Vân tự mình vào bếp chuẩn bị một vài món ăn.
Hai cha con Trịnh Phong ngồi xuống phòng khách.
Dù đã gặp cha mẹ trên mạng lượng tử rất nhiều lần, nhưng khi hai cha con ngồi đối diện trực tiếp với nhau thế này, Trịnh Phong vẫn hơi mất tự nhiên.
Trịnh Nhất Phong cũng không vội vàng mở miệng nói chuyện, mà tự đáy lòng âm thầm tính toán nên mở miệng thế nào cho phải.
Lúc trước, đằng sau mỗi câu nói của Trịnh Nhất Phong đối với Trịnh Phong, hầu như đều có sự an bài của ủy ban kế hoạch nhà hiền triết.
Nhưng bây giờ kế hoạch hiền triết đã trở thành hữu danh vô thực, tất cả việc bồi dưỡng Trịnh Phong đều giao cho "vận mệnh", điều này thực sự khiến Trịnh Nhất Phong sợ mình lên tiếng sẽ trở thành kiểu 'ném chuột sợ vỡ bình'.
Một lúc lâu sau, Trịnh Nhất Phong chậm rãi nói: "Trịnh Phong, mấy năm nay con đã làm rất tốt, nhưng cá nhân ta nghĩ, con vẫn còn hơi hấp tấp vội vàng rồi."
Trịnh Phong nhún vai: "Con chim ngốc phải tập bay trước mà, con nhịn không được."
"Con nhịn không được, chẳng phải đây là biểu hiện của việc quá sốt ruột à?"
"Con muốn tốt nghiệp sớm, đến hạm đội 9527."
"Con vẫn lo lắng cho sự an toàn của Đường Thiên Tâm sao? Chẳng lẽ Đinh Hổ chưa tâm sự qua về chuyện này với con sao? Hay con không đồng ý với quan điểm của cậu ta?"
Trịnh Phong lắc đầu: "Không phải chỉ vì lo lắng cho em ấy. Thực ra, con có thể cảm nhận được rằng học viện đã đổ rất nhiều tài nguyên cho bản thân con. Sự tồn tại của con đã chiếm quá nhiều lực lượng của giáo dục, chèn ép quá nhiều không gian phát triển của bạn bè đồng trang lứa và những đứa trẻ nhỏ tuổi hơn con. Có quá nhiều người lúc nào cũng phải diễn trước mặt con, con có thể cảm nhận được sự mệt mỏi của họ. Giống như Đinh Hổ, anh ấy bây giờ chỉ là huấn luyện viên trực thuộc lớp của con, ít nhất cũng đã đem một nửa tinh lực tiêu tốn trên người con. Nhưng con cho rằng, anh ấy không nên chôn vùi thành tích của mình ở nơi này. Những tình huống tương tự rất nhiều, con rất khó chịu, cực kỳ không thích chuyện này. Vì thế, con nghĩ rằng, nếu mình trực tiếp xông ra chiến trường, tham gia vào cuộc cạnh tranh nội bộ trong quân đội, đối mặt trực tiếp với mối uy hiếp của mắt kép, thì con có thể đẩy nhanh tốc độ phát triển của mình, lại vừa có thể tiết kiệm được rất nhiều tài nguyên đang lãng phí vô ích."
Trịnh Phong nói rất nhiều, nhưng Trịnh Nhất Phong trực tiếp bắt được điểm mấu chốt: "Con nói rằng, không phải chỉ là lo lắng cho con bé, tức là vẫn có. Con bị cảm xúc cá nhân của chính mình quấy nhiễu sức phán đoán. Nhưng, ta nghĩ, con nên tin tưởng lực lượng thủ vệ của con bé. Hơn nữa, với năng lực chiến đấu cấp độ A chưa ổn định hiện tại của con, cho dù con có đến bên cạnh con bé, thì cũng chỉ là thêm 1 khẩu pháo thủ vệ mà thôi, chẳng có ý nghĩa gì nhiều cả. Còn nữa, tiền tuyến không giống nơi này, nếu lỡ con chết trận sớm, thì tất cả tâm tư của con đều tan tành."
Trịnh Phong quay mặt sang chỗ khác, mạnh miệng nói: "Con không thể chết được, đúng không? Còn nữa, tại sao những chiến sĩ cấp B có thể chết, mà con lại không thể chết? Chẳng lẽ chỉ vì con là hậu duệ của gia tộc anh hùng họ Trịnh này ư? Nếu thật là vậy, thì nền văn minh nhân loại vẫn còn quá nông cạn vì xem trọng huyết thống rồi, cứ thô bạo phân bổ tài nguyên một cách vô lý như thế này, chia sinh mệnh nhân loại thành 3 loại 7 cấp, cứ duy trì cái lối suy nghĩ nông cạn này thì sớm muộn gì chúng ta cũng bị đánh bại mà thôi."
Trịnh Nhất Phong sửng sốt.
"Chuyện này……"
Anh ta không ngờ Trịnh Phong, một người có tuổi tâm lý của một đứa bé lại có thể nghĩ được như thế.
Đây chính là năng lực quan sát sâu sắc của “nhà hiền triết” ư?
Những người trong ủy ban kế hoạch nhà hiền triết thực sự sai lầm rồi.
Trịnh Nhất Phong xoay chuyển đầu óc cực nhanh, quyết định chuyển đề tài này xoay quanh Đường Thiên Tâm: "Nếu con định nghĩa toàn bộ nền văn minh này chỉ bằng chút kiến thức đơn giản của mình, thì có hơi phiến diện rồi. Con vẫn đang bị tình cảm cá nhân chi phối, nên cái nhìn đối với thế giới mới nhỏ hẹp như thế. Con đang tự thuyết phục bản thân, tự tìm lý do cho chính mình."
Trịnh Phong phẫn nộ lắc đầu: "Con không có như vậy."
Trịnh Nhất Phong: "Vậy ta sẽ dùng chính lời vừa rồi của con trả lại cho con, con ngẫm lại đi, chuyện mọi người giao cho con nguồn tài nguyên như vậy chỉ vì con là con cháu của nhà họ Trịnh thôi sao, điều này có hợp lý không?"
Trịnh Phong: "Vậy lý do là gì?"
"Đợi đến thời điểm thích hợp, con sẽ biết. Còn bây giờ, con nên biến sự thiên vị nguồn tài nguyên mà thế giới bên ngoài cho con, thành ý thức trách nhiệm mạnh mẽ hơn trong con. Con đừng cô phụ những nguồn lực này, con đường vội vã xông ra chiến trường không phải là con đường duy nhất. Con cũng nên tin rằng đằng sau mọi sự sắp đặt, chắc chắn có điều gì đó con không biết, nhưng chắc chắn là một lý do rất quan trọng."
Trịnh Phong bĩu môi, "Nói trắng ra, là vì con quá quan trọng, nên không thể chết được chứ gì."
"Hiện tại, con vẫn luôn huấn luyện, cho dù là tham chiến tầm xa, thì cũng chỉ tiếp xúc với những trận chiến quy mô nhỏ. Ta sẽ dẫn con đi xem một chút thế nào là một trận chiến quy mô cực lớn chân chính, nên cho con cảm nhận sâu sắc hơn một chút, ở cấp độ đối kháng này, tánh mạng của nhân loại sẽ mong manh đến thế nào, sự thiên vị cảm xúc cá nhân nhỏ bé như thế nào khi đứng trước nhu cầu của tập thể sẽ tầm thường như thế nào."
Nói xong, Trịnh Nhất Phong bật hệ thống phụ trợ cá nhân, chọn trận chiến quy mô lớn bi thảm nhất mà anh ta tham gia từ trước đến nay, kéo tư duy của Trịnh Phong vào bên trong.
Thân ảnh của hai cha con hiện ra trong hư không.
Đây là một tinh hệ nằm ở lớp ngoài cùng của tinh khu Vân Đỉnh.
Đây là một tinh hệ sao đôi thông thường, có 170 triệu chiến hạm của nhân loại đang đóng tại đây, với tổng dân số hơn 2 tỷ người.
Trịnh Phong nói: "Con biết chiến dịch này, nó được gọi là Chiến dịch tháng 3 của Z tinh. Con đã xem mô phỏng trận chiến. Trong cuộc đối kháng này, chúng ta đã hy sinh gần 100 triệu chiến hạm, số người hy sinh vượt quá 1,2 tỷ."
"Một học sinh tiểu học như con thì chỉ có thể nhìn thấy những thông tin rất cơ bản và chung chung mà thôi. Ta sẽ đưa con vào bên trong, nhìn những người đang ở bên trong. Con nên hiểu rằng, những người chết trận không chỉ là con số lạnh lẽo kia.
Chỉ có khi nào hiểu được ý nghĩa chân chính của chúng, con mới có thể hiểu được vì sao chúng ta nhất định phải thắng. Vì một tương lai ít người hy sinh trong chiến tranh hơn, cho dù lúc này sẽ có những chuyện tưởng chừng như vô lý, nhưng thực chất, mọi chuyện luôn có giá trị và mang tính tất yếu riêng. Cho dù bản chất của quyết sách này chính là đánh cược, thì chỉ cần có thể 1 vốn 4 lời, tất cả đều đáng giá."
Bạn cần đăng nhập để bình luận