Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 478: Lựa Chọn Tin Tưởng

Một lúc lâu sau, Chung Lôi không ngừng dụi mắt: "Cả lý trí và quan niệm thế tục đều muốn tôi ghét cô ấy, nhưng tôi không thể làm được."
Trần Phong im lặng một lúc: "Xin lỗi vì đã đặt cô vào tình thế khó xử này."
“Nhưng tôi vẫn phải cảm ơn anh vì đã thẳng thắn tất cả mọi chuyện với tôi, cũng nhờ vậy mà đã xóa tan những lo nghĩ trước đó của tôi về anh." Vừa dứt lời, cô nàng đột ngột đứng dậy, lao vào ngực Trần Phong: “Anh đã rất khổ sở. Anh nên nói với tôi sớm hơn!"
Cảm xúc của cô nàng cuối cùng cũng mất khống chế.
Trần Phong vỗ vỗ lưng cô hồi lâu, cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại.
Hắn lại hỏi: "Một câu chuyện không thể tưởng tượng nổi như thế, tại sao cô lại dễ dàng tin như thế? Chẳng phải đây chính là lời nói dối trá hư ảo nhất của một thằng cặn bã hay sao?"
Chung Lôi thoát khỏi vòng ôm, vừa khóc vừa cười vừa nện hắn.
"Mơ à, nếu anh là một tên cặn bã, thì anh sẽ từ chối Lộ Vy sao? Vả lại, trước khi anh bắt đầu nói, tôi đã quyết tâm tin bất cứ điều gì mà anh nói rồi."
Trần Phong vui vẻ nhìn cô nàng: "Cảm ơn cô."
Chung Lôi dụi dụi mắt, vỗ vỗ bả vai Trần Phong: "Cảm ơn tôi làm gì chứ, anh đã rất vất vả mà."
"Không có gì đáng ngại cả, dù sao cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể kiên trì bước tiếp mà thôi."
Chung Lôi lắng nghe giọng điệu miễn cưỡng tỏ ra thoải mái của hắn, lại nghĩ đến hắn đã phải đối mặt với cảm giác áy náy tội lỗi, lương tâm cắn rứt trong gần sáu tháng qua, lúc nào cũng gượng cười, thậm chí kể cả lúc phải đối mặt với tình cảm cuồng nhiệt của mình.
Kỳ thực, hắn rất đáng thương.
Hắn không sợ chết, nhưng lại không thể chịu đựng được cảm giác áy náy tội lỗi khi lừa dối mình.
Đúng là đồ đần, rõ ràng là anh có yêu tôi.
Chung Lôi đột nhiên chồm tới, lại nắm lấy tay của Trần Phong: “Tôi không biết hai người chúng ta đã là người xa lạ như thế nào trong tuyến thời gian thứ nhất và thứ hai đó. Dù gì thì đó cũng là 'tương lai' mà tôi chưa từng trải qua, đối với tôi, nó không tồn tại.
Tôi không quan tâm đến chuyện tương lai không thể xảy ra kia, tôi chỉ quan tâm đến hiện tại. Tôi chỉ biết rằng, nếu không có anh, thì tôi không thể chỉ dùng nửa năm để trở thành con người như hiện tại. Tôi chỉ dùng nửa năm để bước đến đoạn đường mà trước kia tôi phải dùng cả đời. Vì thế, tôi muốn cảm ơn anh."
Trần Phong nhìn thẳng vào mắt cô: "Đừng như vậy."
"Tôi muốn hỏi anh một vấn đề."
"Gì?"
"Trước đây, tôi có thích anh không?"
"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, trước kia chúng ta không quen biết nhau."
“Vậy anh cảm thấy, hiện tại tôi thích anh là vì tài năng của anh hay là vì cái gì khác?” Chung Lôi đặc biệt nhấn mạnh hai chữ 'tài năng'.
"Không phải."
Chung Lôi: "Mỗi người đều là một con người hoàn chỉnh. Cái gọi là tài năng chỉ là một phần. Mặc kệ tài năng của anh là thật hay giả, thì nó vẫn là một phần của anh. Nếu như quả thực tôi thích anh chỉ vì tài năng sáng tác của anh, thì tôi cũng chẳng khác gì những cô gái muốn ôm ấp anh chỉ vì những bài hát của anh cả."
Trần Phong sửng sốt, những người theo chủ nghĩa độc thân lại am hiểu cách công lược như thế à?
Mình... mình có ưu tú như vậy hả?
"Anh đoán xem, lần đầu tiên tôi phát hiện ra rằng hình như tôi thích anh là lúc nào nào."
"Khi tôi cưỡi moto đến cứu cô?"
"Đúng vậy. Chuyện này chẳng liên quan gì đến việc anh chép bài hát của tôi, đúng không?"
"Đúng vậy."
"Năng lực vận động khủng bố mà anh thể hiện lúc đó, là nhờ trải qua huấn luyện trong quân doanh tương lai mà đạt được à?"
"Đúng vậy."
"Lần mà anh cứu Lại n còn khủng bố hơn cả lần anh cứu tôi. Anh đã rất vất vả để huấn luyện được những kỹ năng đó đúng không?"
"Lúc mới bắt đầu thì cực kỳ vất vả."
"Sau đó thì sao?"
"Sau này tôi quá cường đại, huấn luyện viên của tôi và những người chung huấn luyện với tôi mới vất vả, bản thân tôi không mấy vất vả nữa."
"Anh xem xem, ngay từ đầu anh cũng không hề ưu tú như vậy, thậm chí, còn muốn trốn tránh, biến thành một con đà điểu. Nhưng sau đó, anh đã thay đổi. Anh dần trở nên phi thường. Tôi đã bị anh thu hút như thế đấy. Nhưng bất kể là lúc nào, thì anh vẫn luôn là anh. Có lẽ đây mới là bản chất của anh, nhưng trong những tuyến thời gian ban đầu, anh không có cơ hội để thể hiện nó."
Trần Phong suy nghĩ một chút: "Cô nói đúng."
"Vậy cho nên, anh dĩ nhiên rất xứng đôi với tôi."
Trần Phong: "Uầy..."
"Hôm nay tôi phải chịu quá nhiều cú sốc. Để an toàn, sau này anh cứ tiếp tục chuyển những bài hát trong tương lai cho tôi đi, tôi cũng muốn xem cực hạn của mình nằm ở đâu. Sau đó thì sao nhỉ, tôi cũng phải tự tạo áp lực cho mình, anh tiếp tục chờ tôi nhé, chờ tôi viết xong bài hát này, chúng ta sẽ kết hôn, thế nào? "
Trần Phong suy nghĩ vài giây: "Được."
Hôm nay hắn và Chung Lôi đã thẳng thắn toàn bộ với nhau, nhưng lại chẳng có gì thay đổi cả, chỉ là, trong lòng đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Quả nhiên, Chung Lôi là một người phụ nữ kỳ lạ, không thể đánh giá bằng lý trí thông thường.
Hắn bật cười sảng khoái, thoạt nhìn rất ngốc nghếch.
Nhìn thấy bộ dáng thoải mái tinh thần này của Trần Phong, Chung Lôi cũng nở nụ cười.
Nếu quả thật đúng như lời hắn nói, thì là do trước đây mình quá lạnh lùng hờ hững, cho nên cuối cùng mới sượt qua nhau như hai kẻ xa lạ.
Đó là vấn đề của tôi, không phải vấn đề của anh.
Nhân sinh chính là như thế.
Rất nhiều phụ nữ dùng cả đời để chờ 'chân mệnh thiên tử', nhưng không đợi được.
Sau 30 tuổi, vừa phàn nàn vừa đi xem mắt một cách mù quáng, sau đó kết hôn sinh con, hoặc đơn giản là cô độc cả quãng đời còn lại, rồi lại bắt đầu phàn nàn rằng vận mệnh bất công.
Kỳ thực, tại một thời điểm nào đó, họ đã gặp được 'chân mệnh thiên tử' của đời mình rồi, nhưng lại vô tình bỏ lỡ nhau.
Tôi đã từng bỏ lỡ anh, tựa như mập mạp từng bỏ lỡ Tống Tư Vũ.
Lần này sẽ không.
Trần Phong, anh cứ tiếp tục thay đổi.
Những thay đổi của anh sẽ khiến tôi càng tò mò về anh, luôn muốn cố gắng tìm ra ý nghĩa đằng sau mỗi câu nói của anh, càng tìm ra, càng đắm sâu vào bên trong.
Bây giờ, tôi lại càng yêu anh hơn.
Cô nàng ngơ ngác nhìn chằm chằm Trần Phong, nhìn cái bóng của hắn không ngừng kéo dài dưới tia nắng mặt trời mọc.
Cô nàng hít sâu một hơi, trong lòng thầm nghĩ.
Anh phải đứng về phía ánh sáng để xua tan bóng tối, vận mệnh này đã chú định anh phải một thân một mình gánh vác quá nhiều cực khổ.
Giọng điệu kể chuyện xưa của anh rất bình thản, nhưng ắt hẳn anh đã lang thang trong cô đơn và âm thầm gào thét trong tuyệt vọng.
Anh cũng từng lo nghĩ rằng không ai trên thế giới này có thể hiểu được anh, cho nên anh mới luôn che đậy tất cả bằng một nụ cười giả tạo.
Nhưng từ bây giờ, tôi lựa chọn tin tưởng anh, anh cũng phải tin tưởng tôi.
Tôi sẽ không để anh phải đứng một mình ở điểm cuối cùng của nền văn minh nữa.
Tôi sẽ cố gắng hiểu tất cả những động cơ của anh.
Nếu như thiêu đốt cuộc đời tôi có thể giúp được anh, thì một sứ mệnh lớn lao như vậy, sao có thể không có phần tôi?
Tôi sẽ không oán không hận, cũng sẽ không bao giờ lùi bước.
Chúng ta hãy cùng nhau tạo ra thật nhiều kỳ tích trong thời đại này.
Hãy tin tưởng vào chính chúng ta, anh cũng phải tin tưởng vào chính mình trong tương lai.
Ngay khi Chung Lôi còn đang ngẩn ngơ, Trần Phong đã đứng dậy, vươn eo duỗi lưng, nói: "Được rồi, cả đêm không ngủ rồi, đi nghỉ ngơi đi."
"Ừm."
Hai người vốn dĩ muốn trực tiếp về nhà, không ngờ Lộ Vy cũng chạy ra khỏi phòng sau với quầng thâm dưới mắt, kéo họ trở lại, an bài bọn họ nghỉ ngơi trong phòng dành cho khách.
Chung Lôi ngủ một mạch đến tận chiều, khi cô nàng tỉnh dậy, Trần Phong, Lại n, u Tuấn Lãng, Mạnh Hiểu Chu và Lộ Vy đang ngồi vây quanh sân.
Giúp việc và nhân viên phục vụ trong Thải Vi Lư đều không có ở đây, hẳn là đã để bọn họ về nhà để tránh mặt.
"Dậy rồi hả? Trước tiên, cô rửa mặt, ăn chút gì đó đi, tôi có chuyện muốn thông báo."
Trần Phong nói với cô.
Chung Lôi gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận