Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 750: Đại Sơn Vương Mới

Trần Phong viết xong, liền khép lại quyển nhật ký.
Sau đó hắn đến chỗ dụng cụ quark để khôi phục lại nguồn cung cấp năng lượng cơ bản, mở thiết bị đọc gương lên, để dụng cụ quark phân tích ly nước trắng bên cạnh, sau đó tạo ra một cốc nước trắng mới.
Sau đó, hắn lấy phần nước trắng mẫu để làm dịu đi cơn khát.
Ly nước trắng mới thì được để bên cạnh dụng cụ quark.
Nếu không có dụng cụ quark được chèo chống bởi con chip trí tuệ và cơ sở dữ liệu mạng lượng tử, thì thực xấu hổ, trước khi chế tạo vật chất, thì nhất định phải phân tích và sao chép vật mục tiêu.
Sau khi mất đi hoàn toàn mọi sự tiện nghi, một người lẻ loi sống trên một cái hành tinh như thế này, chính là sẽ bất lực như thế đó.
Đêm nay không mưa, vầng trăng sáng tỏ.
Những con côn trùng ban đêm chui vào đống đổ nát của thị trấn xanh, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng ếch nhái trái mùa.
Chỉ mới hai ngày trôi qua, nhưng đã không còn nhiều động vật lớn gần trung tâm của khu di tích, thậm chí, cả những loài động vật như sói hay cáo đều bỏ chạy không còn một bóng.
Những con vật dường như có một cảnh giác mạnh mẽ về nguy hiểm, biết rằng trong trấn đã xuất hiện một 'đại sơn vương' mới.
Ánh trăng xuyên qua dây leo, trải khắp gian phòng.
Ánh sáng có hơi mạnh, nhưng dù gì thì Trần Phong cũng không muốn ngủ ở nơi ngập tràn bóng tối.
Đã hai ngày không có ai nói chuyện, hắn dần dần cảm thấy khó chịu.
Hắn từng nghĩ rằng mình có thể trở thành một tên 'trạch nam' (chỉ thích ở nhà) không màng thế sự, chỉ cần được cung cấp cáp mạng và máy tính, hắn có thể không liên hệ với ai trong mấy tháng.
Nhưng khi hắn thực sự là người duy nhất còn lại trên toàn thế giới, hắn bỗng nhận ra rằng mọi thứ không hề đơn giản như vậy.
Cảm giác cô độc mạnh mẽ đến mức không thèm nói đạo lý.
Ba ngày trôi qua.
Vì xây dựng hệ thống điều khiển trung tâm của chiến cơ, Trần Phong đã tạo ra tổng cộng 36 vụ nổ trong nhà kho dưới lòng đất, 71 lần chập mạch, thiêu rụi 263 bộ phận linh kiện.
Hắn không biết phương pháp lắp ráp và ghép nối của mình bị sai, hay là có những tai họa tiềm ẩn trong một số linh kiện tưởng chừng như còn nguyên vẹn, tóm lại là sau khi vất vất vả vả ghép nối, thử mở nguồn điện, bờ tường lập tức BOOM và trở thành 'liệt sĩ', cực kỳ thê thảm, giống như một đứa trẻ hiếu kỳ tháo rời và lắp ráp lại chiếc TV, lại phát hiện có thêm N cái linh kiện khác nhau.
Đối mặt với những sản phẩm công nghệ cao được sản xuất trong một xã hội siêu tinh vi, lại không có sách hướng dẫn, không có báo cáo bảo trì, Trần đại sư thực sự mù tịt.
Hắn không thể không bước ra khỏi nhà kho dưới lòng đất, tìm kiếm xung quanh trong đống đổ nát.
Kinh nghiệm nhặt phế liệu của hắn đã dần dần phong phú, lần này hắn nhắm mục tiêu chính vào một số tòa nhà thấp tầng ở trung tâm thị trấn.
Những tòa nhà này trông giống như những căn biệt thự, mà những người có thể sống trong khu biệt thự thì chắc chắn sẽ có vài thứ phương tiện di chuyển.
Suy cho cùng, kẻ giàu có luôn biết cách tận hưởng cuộc sống.
Lại trôi qua thêm hai ngày, hắn tìm được một phương tiện giống như xe gắn máy, chỉ dài 4m, có thể ngồi trên đó để làm phương tiện giao thông.
Ngoài chip thông minh, động cơ phản trọng lực và động cơ lá chắn trường lực đã bị phá hủy, thì kênh truyền năng lượng tổng thể vẫn còn nguyên vẹn.
Trần đại sư nhận thức sâu sắc rằng đây chính là lần mà hắn gần với thành công nhất.
Hắn bắt đầu cẩn thận kiểm tra các linh kiện trong chiếc môtô bay, sau đó lại đi xuống phía tầng dưới cùng của nhà kho dưới lòng đất để lục tung các thùng chứa.
Kinh nghiệm BOOM nhiều lần trước đây cuối cùng đã có tác dụng, mặc dù hắn không thể chắc chắn được thế nào là chính xác, nhưng ít nhất thì hắn có thể từ từ loại bỏ những cách thức sai lầm, và sau hai ngày chật vật chăm chỉ, hắn thực sự liều mình, từng chút từng chút tạo ra được một động cơ phản trọng lực cỡ nhỏ!
Động cơ phản trọng lực và mô tô bay này không phải là loại trang bị như ban đầu, nhưng có thể ghép vào, tiêu chuẩn ghép nối vẫn trùng khớp!
Không có chip thông minh, chỉ có thể điều khiển thủ công, đây không phải là một vấn đề lớn.
Không có lá chắn trường lực, lúc bay lên sẽ bị gió thổi tung mặt, nhưng vấn đề này có thể được giải quyết nhờ mũ giáp.
Trần Phong cẩn thận lắp đặt động cơ, kết nối nguồn điện, rồi nhẹ nhàng ấn công tắc.
Giữa âm thanh ong ong, chiếc mô tô bay bay lên cao.
Trần đại sư siết chặt quyền: "NICE!"
Sau khi ổn định thêm vài phút, Trần Phong, người có kinh nghiệm dày dặn về điều khiển chiến giáp, chậm rãi cưỡi lên nó, cảm nhận được tư vị lắc lư và bồng bềnh, quả thực như thể được an ủi.
Chỉ cần có tâm thì sẽ được đền đáp!
Nếu có chip thông minh, chiếc mô tô này có thể tự động đọc được ý thức sóng não của hắn, có thể bay lượn tùy ý, hơn nữa, trong điều kiện địa hình thay đổi, chiếc mô tô này cũng có thể tự động sửa đổi và điều chỉnh lộ trình.
Nhưng lúc này, vì không có sự hỗ trợ của trí tuệ nhân tạo, nên hắn phải điều khiển nó bằng phương thức thủ công.
Công năng điều khiển thủ công chỉ có 4 loại, tăng giảm tốc và tăng giảm công suất động cơ phản trọng lực.
Nhưng điều này không làm khó được hắn, sau khi thích nghi, Trần Phong đã có thể lợi dụng khả năng điều chỉnh trung tâm của mình để điều chỉnh việc nâng, hạ và thay đổi hướng của chiếc mô tô bay.
Nếu hắn muốn rẽ sang trái, trước tiên hắn sẽ nghiêng phần thân trên của mình sang trái, sau đó dùng chân để đi đến cửa phun của động cơ trung gian, cưỡng ép hoàn thành việc chuyển hướng.
Trang bị thì rất tân tiến, cách điều khiển thì lại cực kỳ thô sơ, gập ghềnh như cưỡi ngựa, nhưng dù sao thì cũng có thể sử dụng được.
Sau khi bay quanh thị trấn ở độ cao thấp, Trần Phong xác định được rằng, vận tốc tối đa mà chiếc mô tô bay có thể đạt được là 500 km/h.
Bây giờ cuối cùng thì hắn cũng có thể di chuyển một quãng đường dài mà không cần dựa vào hai chân.
Hắn nhìn xem tốc độ tiêu thụ của pin mật rắn, mỗi viên pin mật rắn cỡ nhỏ có thể chạy được 20.000 km, lượng hàng còn lại trong tay hắn có thể bay 6 vòng rưỡi quanh Trái Đất, vừa đủ.
Trần Phong đậu chiếc xe mô tô bay cạnh tòa nhà bị sập, xem xét trong hai phút đồng hồ.
Đã đến lúc phải rời đi.
Thị trấn nhỏ với dân số khoảng chừng 500.000 người này, đã bị hắn lật tung tận đáy.
Nếu cứ tiếp tục đần độn ở chỗ này thì chẳng thu được lợi ích nào cả.
Hai tiếng sau, hắn đóng gói tất cả những thứ có thể sử dụng lên ghế sau của chiếc mô tô, còn thanh đao quân dụng thì dắt ngang hông.
Bên dưới chiếc mô tô còn treo lơ lửng một chiếc tủ lạnh cõ lớn với dung tích 2 mét khối.
Chiếc xe mô tô chậm rãi cất cánh, bay thẳng về hướng Hán Châu trong trí nhớ của hắn.
Nếu trong thời đại này vẫn còn tồn tại những thành phố cực lớn, thì địa điểm có khả năng tồn tại nhất chính là nơi ở của hắn, Hán Châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận