Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1127: Da Mặt Dày Hơn

Tháng 6 năm 2685, trạm không gian vũ trụ trung tâm Southern Cross, sân huấn luyện vũ khí chiến tranh trí tuệ ở vùng nóng bức.
Trải qua bao nhiêu trắc trở, cuối cùng thì T100 của Đồng Linh cũng xuất hiện lần đầu tiên trên sân huấn luyện.
Đây là lần thực huấn T100 đầu tiên mà cô tự tay thực hiện.
Nội dung huấn luyện khá đơn giản, chỉ cần cho trang giáp tiến hành một cuộc khảo sát thâm nhập mặt đất đơn giản trong một môi trường hành tinh nóng bức mô phỏng, tiến hành theo lộ trình đã định từ điểm xuất phát, đến đích và kiên trì được trong 30 giây dưới sự vây công của kẻ địch, hoàn thành việc thu thập dữ liệu, và rút lui suôn sẻ.
Trong lộ trình di chuyển dự kiến sẽ gặp phải một số chướng ngại vật cơ bản và địa hình phức tạp.
Do yêu cầu bí mật của nhiệm vụ, T100 không thể bay, mà phải áp dụng chế độ di chuyển bộ hành mặt đất.
Mặc dù bây giờ là thời đại không gian, nhưng bất kể là bố trí chôn bom hay xâm nhập vào các nền văn minh khác, đều thuộc về nhiệm vụ mặt đất.
Các nhiệm vụ mặt đất chiếm tỷ lệ rất cao trong các nhiệm vụ đặc chủng.
Mặc dù đây chỉ là một hoạt động mô phỏng rất đơn giản, chương trình cài sẵn do Đồng Linh viết cũng rất đơn giản, nhưng chuyện này vẫn thu hút sự chú ý của những phi công trụ cột trong trung tâm Southern Cross.
Câu chuyện của cô đã được lan truyền từ lâu.
"Đồng Linh, con ổn chứ?"
Huấn luyện viên ngoài mặt rất bình tĩnh, nhưng thực ra đang căng thẳng đến mức phải xoa xoa tay.
Đồng Linh cảm thấy cạn lời: "Huấn luyện viên, thầy đã hỏi con câu này 3 lần rồi!"
"Ồ, thế à? Hahaha, ta quên mất. Con biết đấy, ta chỉ hy vọng màn biểu hiệu của con tốt hơn một chút là được. Dù sao thì, có rất nhiều người đang theo dõi chúng ta."
Đồng Linh tự hỏi: "Người lớn đều rất nhàn rỗi sao? Công việc của mình mà cũng mặc kệ bỏ sang bên, đến xem con làm gì chứ?"
"Uầy, không phải vậy đâu. Tự mình quan sát T100 cũng được coi là đang làm việc."
"Vậy ư? Nếu vậy, thì quả thật con có hơi căng thẳng rồi."
Đồng Linh gãi đầu nói.
Huấn luyện viên âm thầm trợn mắt, thầm nghĩ, cái bộ dáng của con nhóc này, nhìn kiểu gì cũng không thấy hai chữ 'căng thẳng' luôn đó.
"Được rồi, cố gắng thêm một chút là được, đi đi."
Huấn luyện viên vẫy tay, Đồng Linh xoay người nhảy chân sáo rời đi.
Nhìn bóng lưng vui sướng của cô, huấn luyện viên thầm nghĩ, ưu điểm của trẻ con chính là chỗ này, năng lực điều chỉnh tâm lý vô cùng mạnh mẽ, không bao giờ bị ám ảnh bởi những chuyện không vui.
Nếu đổi lại là người khác, nếu bị mắc kẹt trong hạc tâm trí tuệ nhiều ngày như vậy, làm sao có thể điều chỉnh tâm lý nhanh như vậy được chứ.
Lại nói đến Trần Phong ở bên kia, hắn cũng đang có chút căng thẳng.
Hắn đã xem chương trình cài sẵn của Đồng Linh, cũng đã làm xong một loạt các mô hình tư duy phối hợp.
Kể từ khi biến đổi thành trí tuệ lượng tử, hắn hiếm khi phải bận tâm đến điều gì đó.
Vốn dĩ cũng chẳng có chuyện gì quan trọng đáng để hắn phải bận tâm.
Trần Phong nhớ mỗi một thao tác trình tự như thể thuộc làu.
Nhưng vì đây là màn trình diễn đầu tiên, nên đương nhiên phải tiếp thêm chút sức mới được.
...
"3 2..."
Trong âm thanh đếm ngược, T100 lao vào phá tan rào chắn, bất ngờ vọt ra, ngang nhiên dang rộng bước nhảy, mở ra 8 bánh lốp xe đặc hình bánh răng, triển khai toàn bộ mã lực, ầm ầm chuyển động, phóng về phía trước, nhanh như điện.
Trong lúc nhất thời, khói bụi mù mịt khắp nơi, mặt đất rung chuyển, địa điểm thử nghiệm như đang trải qua cơn động đất.
Đường chạy nước rút của T100 10 phần khí thế, vô cùng bắt mắt, khiến ai cũng phải ghé mắt qua đây.
Cảnh tượng trông rất ngoạn mục, nhưng cằm của Đồng Linh, huấn luyện viên và Trần Phong đều rơi bộp bộp bộp xuống đất.
Huấn luyện viên quay đầu nhìn Đồng Linh, vẻ mặt vô cùng 'đau thương': "Đây là chương trình hành động bí mật mà con cài đặt?"
Đã nói đây là nhiệm vụ mặt đất bí mật mà!
Đồng Linh quay đầu, mờ mịt lắc đầu: "Không phải! Con không có..."
"Nhưng thế này... bí mật kiểu này cũng quá kinh thiên động địa rồi!"
Huấn luyện viên che mặt, không có mặt mũi nào để gặp người khác nữa.
Còn Trần Phong bên này, Phồn Tinh cũng đang nhìn Trần Phong với vẻ mặt vô cùng 'hàm ý'.
"Lúc nãy trong đầu anh đang tơ tưởng cái hành động gì vậy hả?"
Trần Phong ho nhẹ một tiếng: "Đúng vậy, là vậy. Tin tôi đi."
"Xí! Tôi thừa hiểu anh nhé. Chắc chắn anh đã phân tích trong đầu từ trước rồi. Lúc đó anh đã nghĩ như vầy; 'Chặng đường tiên là đất cát, nếu muốn hành động bí mật theo kiểu ẩn núp, thì phải cố gắng tránh được cái đám cát bụi tứ tung kia, không chỉ vậy, để mình không để lại dấu vết trên mặt đất thì phải dùng bánh xe dạng răng cưa nhọn với đường kính lớn, răng cưa nhọn phải dài trên 20 mét. Sau đó, lặng yên không tiếng động tiến về phía trước với tốc độ thấp. '"
"Uầy."
"Đúng không? Thậm chí anh còn an bài cả độ sắc nét và mật độ của bánh xe răng cưa nữa cơ. Ngay cả quãng đường còn lại cũng thế, anh lúc nào cũng làm mọi thứ theo kiểu lên kế hoạch tỉ mỉ và cẩn thận. Nhưng ngay từ lúc bắt đầu, T100 đã lệch lạc rồi."
Trần Phong thở dài, "Haizz. Dù sao thì nó cũng đã cho thấy năng lực cơ động tràn đầy mạnh mẽ của mình rồi. Nhìn cái cách tăng tốc độ của nó mà xem, hài lòng làm sao, quá soái!"
Phồn Tinh quay mặt ngó sang chỗ khác.
Mấy năm này, Trần Phong chẳng có tiến bộ gì khác, chỉ có cái mặt của hắn là càng lúc càng dày hơn mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận