Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 177: Chỉ Trách Sao Anh Quá Phế Vật!

"Vừa rồi u Tuấn Lãng gọi điện thoại cho tôi hỏi tình hình, anh và cha anh ấy không đánh nhau chứ? Tôi đã sớm nói rồi, anh là người làm sáng tác, không nói chuyện được với mấy người kinh doanh âm hiểm đâu. Lúc đầu anh nên để Mạnh Hiểu Chu ở bên cạnh, giúp anh tỏ thái độ."
Mạnh Hiểu Chu sững sờ, chỉ vào mặt mình.
"Từ lúc nào mà tôi trở thành kẻ âm hiểm rồi?"
Chung Lôi che miệng, "A, nói nhầm."
Trần Phong phất phất tay, "Đừng ngắt lời, Hiểu Chu, anh nói đi, ông ta nói thế nào?"
Mạnh Hiểu Chu: "Ông ta muốn đào tôi, tôi từ chối."
Trần Phong và Chung Lôi vừa ngồi xuống bên cạnh cùng nhau gật đầu, "Ừm."
"Hai người không muốn biết điều kiện ông ta đưa ra sao?"
Trần Phong lắc đầu, "Lười hỏi, dù sao cũng không quan trọng."
Chung Lôi liền nói: "Em gái ruột của anh nói rồi, anh là người có ơn tất báo. Đợi Uyển Nguyệt tốt nghiệp, cũng sẽ tới Tinh Phong Entertainment, sao anh có thể đi."
Mạnh Hiểu Chu lập tức không còn cảm giác thành tựu, "Được rồi. Dù sao ông ta cũng nói không ít đạo lý rỗng tuếch với tôi, còn lôi thầy giáo tôi ra dọa tôi, đãi ngộ cũng hết sức phong phú. Nhưng cuối cùng, tôi thuyết phục ông ta, ông ta cũng đồng ý tiếp tục quan sát một thời gian, một lần nữa tính toán lại giá trị của Tinh Phong Entertainment."
Trần Phong hiếu kỳ hỏi: "Anh làm sao thuyết phục được ông ta? Loại người này có lẽ một khi đã ra quyết định thì rất khó lay chuyển, cũng khó nghe lời đề nghị của người khác, không phải sao?"
"Tôi đã tính toán lại một tài khoản với ông ta. Tôi nói rằng nếu anh vẫn có thể duy trì khả năng sáng tạo hiện tại của mình, thì Trần Phong đã chiếm 1 tỷ rồi, và nhiều nhất nó chỉ có thể là một phần giá trị của Tinh Phong Entertainment. Vì ông ta cũng là người kinh doanh, hẳn là cần phải hiểu rằng, công ty chúng ta hiện không thiếu vốn và không thiếu tài chính. Trước khi sự phát triển của chúng ta đạt đến điểm nút và giá trị không thể tăng thêm, chúng ta sẽ không chấp nhận số vốn đầu tư có quy mô nhỏ hơn 10 tỷ."
Trần Phong đã hiểu.
Mạnh Hiểu Chu lấy độc trị độc, ông đã dùng tiền đập bọn hắn, bọn hắn cũng dùng tiền đẩy lùi ông ta.
Lời của Mạnh Hiểu Chu có thể ngầm hiểu là như thế này.
"Có phải ông đang xem chúng tôi là đồ ngốc không? Bỏ 1 tỷ mà đã muốn chiếm tiện nghi? Làm ơn tôn trọng phán đoán của ông, cũng tôn trọng trí thông minh của chúng tôi nữa."
Trần Phong cho rằng điều đó là đương nhiên.
Chung Lôi vốn là người không nhạy cảm với chuyện tiền bạc, nghe thấy thế thì giật cả mình.
Chung Lôi hỏi: "Giá trị công ty chúng ta thật sự nhiều tiền như vậy sao?"
Trần Phong cười híp mắt, "Một mình cô đã đáng giá 5 tỷ rồi."
Chung Lôi liếc nhìn hắn, "Nói dối vừa thôi! Trước đó anh còn không muốn cho vào công ty mình còn gì!"
Trần Phong: "y..."
Bỏ qua cuộc cãi vã giữa hai người, Mạnh Hiểu Chu bên cạnh gật đầu rồi lại lắc đầu.
"Kỳ thật tôi hiểu ý của Trần Phong, cố ý nói giá trên trời để ông ta hết hi vọng. Ông ta đương nhiên sẽ không tin, nhưng việc chúng ta có thể đáng giá đến bao nhiêu, sau này cứ chậm rãi chứng minh là được rồi. Không nói đến việc dứt bỏ ảnh hưởng của tập đoàn u Hòa, thì dù sao ông ấy cũng là cha của u Tuấn Lãng. Nếu ông ta cố ý thiết lập cửa ải khó cho chúng ta, thì chắc chắn chúng ta sẽ không tránh khỏi khó khăn, dù sao rất nhiều nghiệp vụ của chúng ta cũng cần vận dụng tài nguyên ngay tại Hán Châu."
Cả đám gật đầu.
Đúng là cái lý này.
....
Ngày hôm sau, u Tuấn Lãng trở về Hán Châu.
Anh ta vội vã lao vào văn phòng Trần Phong như sát thủ, thân thể tròn vo nhanh nhẹn như một tia chớp hình cầu.
Rầm!
u Tuấn Lãng nhào tới trên bàn Trần Phong.
Trần Phong cảm thấy cái bàn của mình như vừa bị xe đụng phải.
May mà hắn khỏe, dễ dàng ổn định, không thì màn hình máy tính chắc sẽ bị lắc đến đổ ngã.
"Làm gì?" Trần Phong tức giận quát.
u Tuấn Lãng thận trọng hỏi: "Nghe nói hôm qua cha em đến đây?"
"Cái gì mà nghe với chả nói, anh về nhà mà hỏi ấy."
"Em còn chưa kịp về nhà, xuống máy bay là phi đến công ty liền."
"Đúng, cha anh đã tới đây."
u Tuấn Lãng thở dài, "Chẳng phải ổng nói cho em 2 năm sao, mới có mấy tháng mà đã động thủ, không ngờ cũng có ngày ổng không giữ được bình tĩnh."
"Ở nhà ông ta cũng bức anh đưa ra lựa chọn?"
u mập lắc đầu, "Không có. Ông ấy không phải loại người hay huyên thuyên. Trước khi đến hạn ông ấy sẽ không hối em, nhưng chuyện ổng trực tiếp muốn mua Tinh Phong này thật sự vượt quá dự liệu của em. Sư phụ, anh không đồng ý với ổng chứ?"
"Không có."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Nếu cổ phần công ty bị ông ấy khống chế, ông ấy nhất định sẽ đưa nghệ sĩ đã ký hợp đồng là em đến tập đoàn u Hòa diễn thật tốt một tuồng kịch."
Trần Phong hỏi: "Tuồng gì?"
"Phú nhị đại mai danh ẩn tích bắt đầu từ dưới tầng đáy, từng bước một trèo lên vị trí danh vọng, y như trong phim truyền hình máu chó. Chưa kể, ít nhất ổng phải quay vài ngàn tập mới hả, vừa thối vừa dài, còn thối hơn vải bó chân của mấy lão thái thái."
Trần Phong dựng ngón tay cái lên với anh ta, "Vở tuồng này hay hết sức, qua mức phù hợp với loại nghệ sĩ tiềm lực như anh."
"Dẹp đi. Sư phụ, so với số hiểu biết của em về cha mình, chưa tới thời hạn mà ổng tới chào hỏi anh như vậy tức là ổng đã động tâm, mà một khi ổng động tâm, thì nếu không đạt được mục đích ổng sẽ không bỏ qua. Lý do ông ấy muốn mua lại Tinh Phong Entertainment, tuyệt đối không chỉ bởi mình em, điều này đồng nghĩa với việc giá trị công ty chúng ta trong lòng ông ấy tuyệt đối không thấp. Lần này ông ấy đưa ra 1 tỷ lại bị anh cự tuyệt, không chừng một ngày nào ổng hạ quyết tâm, trực tiếp cho nện cho anh 2-3 tỷ, đến lúc đó, anh ngàn lần phải đứng vững."
Trong lòng Trần Phong ‘lộp bộp’ một tiếng, hắn thầm nghĩ, nếu quả thật có thể đạt đến cái giá này, hắn đứng vững được sao?
Dù sao cái chính cũng chỉ là bán bài hát, cứ mỗi tháng xuyên qua lại vận chuyển một ít là được.
Trong lúc đàm phán thực tế, chỉ cần nghĩ biện pháp đem bảo toàn được thời gian rảnh rỗi, để hắn có thể ra ngoài mở rộng lãnh thổ và sớm cho phép mình bán cổ phiếu để rút tiền.
Bằng cách này, tiến độ các hoạt động khác của hắn có thể nhanh chóng tăng tốc, quả là thượng sách.
Nhưng u Tuấn Lãng lại sẽ trở về gây họa cho tập đoàn u Hòa.
Haiz, thật đúng một vấn đề nan giải.
Trần Phong cũng không thể xác định lựa chọn nào mới là thứ tốt nhất cho nhân loại.
Cẩn thận nghĩ lại, hắn cảm giác đúng là tai họa mà u Tuấn Lãng rất lớn, dù sao thì trong những khoản thời gian khác nhau, tập đoàn u Hòa thật sự chứng minh khả năng chịu đựng của mình.
Nhìn bộ dạng này của Trần Phong quả là có chút động thái do dự, u Tuấn Lãng thấp thỏm.
"Sư phụ, anh đang suy nghĩ gì đấy? Anh cũng không thể mặc kệ em nha!"
Trần Phong hung dữ liếc nhìn anh ta một cái, "Im miệng! Sinh ra là đã ngậm thìa vàng rồi, nằm ở vạch đích rồi. Anh còn không biết cái gì gọi là khó khăn nhân loại. Nếu ông ta thật sự trả cái giá đó, tôi mà không đáp ứng chẳng phải quá ngu xuẩn sao? Còn không phải tại anh!"
"Trách em cái gì?"
Suýt chút nữa Trần Phong đã thốt ra, ‘trách anh quá phế vật, quá hố’.
Nếu anh ta ra sức một chút, đừng chỉ toàn làm mấy trò phá gia chi tử, hắn thật sự ước rằng mình có thể đưa anh ta về lại tập đoàn u Hòa.
Đều là lỗi của anh ta, khiến hắn nhìn thấy nhiều tiền như vậy mà chỉ có thể trơ mắt chảy nước miếng.
"Được rồi, được rồi, quên nó đi."
Con ngươi u Tuấn Lãng xoay động, anh ta chỉ vào màn hình máy tính của Trần Phong hỏi: "Sư phụ, anh đang viết ca khúc mới?"
Trần Phong liếc mắt nhìn màn hình, gật đầu.
Vì để nâng cao trình độ sáng tác bài hát, sau khi trở về Trần Phong đã cải tiến kỹ xảo "sáng tác" của chính mình.
Dù sao thì hắn cũng chính là một nhạc sĩ đại diện cho sự phấn đấu.
Hắn đổi từ sáng tác bằng bút thành sáng tác bằng phần mềm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận