Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 362: Mọi Người, Tôi Đã Trở Về

Dù sao truyền tin sóng hấp dẫn hiện tại tuyệt đối an toàn, Trần Phong cũng không cần phải giấu diếm gì.
Nửa tiếng sau, kết quả kiểm tra đo lường gen hoàn chỉnh ra lò, cũng hoàn thành việc đối chiếu với kết quả phân tích trước đó của Trần Phong từ viện Titan.
Độ tương tự ...
Không, không phải tương tự, mà giống cùng một đoạn DNA!
Giống nhau như đúc, không có sự khác biệt khi một đối một.
Đây chỉ có thể là của cùng một người.
Không bao giờ có chuyện hai người lại có hai đoạn DNA giống nhau cả, điều này cũng giống như việc du hành thời gian vậy, không thể thực hiện được, là chân lý vĩnh cửu.
Kết hợp với những gì hắn vừa nói, những gì hắn đã làm...
Không còn gì phải lo lắng nữa.
Sau 1000 năm...
Cuộc nội chiến kéo dài 389 năm...
Dưới áp lực khủng bố không thể trị được của AI bất khả chiến bại - Lôi, gian nan kéo dài hơi tàn ngót nghét 100 năm ..
Cuối cùng chúng ta đã chào đón một vị lãnh tụ.
Rõ ràng là hắn đã chết, nhưng lại cải lão hoàn đồng, lại mất thêm 900 năm nữa, vượt qua khoảng cách năm ánh sáng để đến với chúng ta một lần nữa.
Hắn không chỉ thể hiện trí tuệ đáng ngưỡng mộ, mà còn thể hiện năng lực chiến đấu cá nhân xuất sắc, hắn đã bọc hậu cho toàn quân trong cuộc tập kích bất ngờ giành con Chip trên Trái Đất, hắn là một nhân loại Ngân Hà với độ thức tỉnh gen 35%. Ít nhất, hắn đã tăng sức mạnh của tất cả các chiến sĩ Ưng Kích lên 50%, hắn dễ dàng thu phục vị thống soái bất khả chiến bại Đường Thiên Tâm, sự xuất hiện của hắn đã kết thúc cuộc chiến tranh toàn diện mà vốn dĩ nhân loại sẽ diệt vong.
Tất nhiên, hắn sẽ anh dũng dẫn dắt chúng ta về phía trước!
Trần Phong chậm rãi đứng dậy, hai tay giang ngang, giọng điệu rất bình tĩnh.
"Mọi người, tôi đã trở về."
Bùm!
Trong hơn 400 mặt chiếu phẳng, một sự sục sôi kéo dài khắp chốn, kéo dài ngót nghét mười phút!
Tiếng quỳ bịch bịch liên tục liền mạch.
Lần này, Trần Phong không ngăn cản bất kỳ ai nữa.
Cũng không có ai cảm thấy mất mặt nữa.
Người khiến bọn họ đang quỳ xuống không phải là người đương thời, mà là một cổ nhân vĩ đại từ ngàn năm trước, là người đã hiến dâng cuộc đời mình cho nhân loại với ý chí cao cả và những thành tựu vĩ đại!
Sự tự kiêu của bọn họ đã sụp đổ, chỉ còn lại sự tin phục mù quáng.
"Thần Phong" khiến cảm xúc của mọi người dễ bị kích động, làm sao có thể kìm nén được bản thân!
Sau khi xung quanh ổn định lại, Trần Phong nhìn quanh.
"Tôi chính là chính tôi! Từ hôm nay trở đi, cho đến khi nhân loại diệt vong, hoặc là ngày kẻ thù bị đánh bại, tất cả mọi người sẽ tuân theo mệnh lệnh của tôi vô điều kiện. Các người có ý kiến gì không?"
"Không có ý kiến!"
Trần Phong gật đầu: "Tốt lắm! Tôi sẽ nói về kế hoạch tiếp theo của mình. Trước đó, tôi sẽ nói sơ qua về quá trình sinh ra Lôi. Giải pháp của tôi cũng xuất phát từ đây."
Nửa tiếng sau, khi Trần Phong kết thúc bản tóm tắt của mình về Lôi bằng một giọng điệu nặng nề, trong phòng hội nghị im lặng ngắn ngủi.
Những ai ở gần Hỏa Tinh sẽ biết tình hình trước tiên, những người ở căn cứ Thủy Tinh xa xôi thì lại chờ đợi trong dày vò.
Trần Phong thở dài, nói với mọi người xung quanh: "Lôi sẽ xuất hiện và dẫn đến nhiều sự hy sinh như vậy. Rốt cuộc thì trong chuyện này, tôi vẫn là kẻ đáng trách. Bây giờ không thể biết được kết quả này là tốt hay xấu. Muốn mắng muốn chửi thì các người cứ việc mắng chửi. Như vậy, tôi cũng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn."
Nhưng không thể ngờ rằng, chẳng có ai mắng hắn cả, Đường Thiên Tâm nắm lấy bàn tay của hắn, nhìn hắn: "Anh đã vất vả rồi."
Lâm Bố rất muốn bật ngón tay cái với hắn, nhưng anh ta không có tay, vì vậy chỉ có thể gật gật đầu: "Không thể trách anh được."
Đổng Sơn cũng nói: "Đúng vậy, không ai phải xin lỗi vì những đóng góp của họ cả. Nếu nói vậy, người phát minh ra bom nguyên tử cũng phải cần xin lỗi sao? Lôi sinh ra không phải là lỗi của một mình cậu, chẳng phải chúng ta bây giờ vẫn chưa thua cuộc sao? Năm đó, tài hoa của cậu đáng kinh ngạc như vậy, cậu còn có thể nghĩ ra "Những Phỏng Đoán Của Kẻ Điên" vượt mọi thời đại, cậu còn thông qua trí tuệ siêu phàm của mình mà dự đoán được tương lai. Đây là thành tựu của cậu, chứ không phải lỗi lầm của cậu. Nếu cậu không làm gì cả, thì đó mới là sai lầm."
Trần Phong âm thầm trợn mắt.
Lại gì đây.
Rõ ràng tôi đã nói là tôi xuyên qua thời gian rồi mà, ôi cái ông già này...
Thôi bỏ đi, hiểu sai thì cứ sai đi.
Giả vờ là một nhà tiên tri chân chính dường như sẽ cổ vũ sĩ khí hơn, cũng sẽ không phá hủy hệ thống tri thức của các học giả, chứ nếu không, sẽ có vô số người sẽ chạy đi nghiên cứu cỗ máy thời gian bất khả thi và vô nghĩa kia nữa thì khổ.
"Đúng như vậy. Bản thân tôi cũng có thể xem như là nhân loại Ngân Hà đầu tiên được sinh ra trong thế kỷ 21, tôi đã nhận được tin tức từ trí tuệ của vũ trụ. Tôi biết rằng những kẻ xâm lăng sẽ đến, vì vậy, tôi đã nỗ lực để giúp nhân loại thoát khỏi Thái Dương Hệ sớm hơn, nhưng tôi đã thất bại, và thậm chí tôi, đã xúc tác tạo ra Lôi”.
Đổng Sơn tiếp tục nói, và lại một lần nữa nhấn mạnh rằng không hề trách Trần Phong: "Thực sự không thể trách cậu được. Nhờ có nỗ lực của cậu, mà nhân loại bị mắc kẹt trong Thái Dương Hệ đã có được trình độ khoa học công nghệ vượt qua giới hạn của nền văn minh bấy giờ, vì vậy, cho dù chúng ta đã phải trả một cái giá rất đắt, nhưng đây chính là quy luật khách quan không thể nào làm trái được, ít nhất thì bây giờ cậu vẫn có cách đối phó với Lôi, dù sao thì cũng tốt hơn những AI khác."
Trần Phong âm thầm nhấn nút like, lão đầu ăn nói thật khéo làm sao, thật xứng đáng là một vai phụ tốt.
Chưa từng nghĩ, những gì lão đầu nói tiếp theo lại thực sự thuyết phục được hắn.
Đổng Sơn thực sự đã phân tích được tính tất yếu lịch sử về sự ra đời của Lôi!
Lão đầu cho rằng, thao tác của Trần Phong tưởng chừng như rất quan trọng, nhưng thật ra chỉ là ngẫu nhiên thôi thúc Lôi ra đời, cũng chỉ là thuốc dẫn để lan truyền trí tuệ siêu cấp của nó mà thôi.
Nhưng ngay cả khi không có liều thuốc dẫn của Trần Phong, nếu nhân loại vẫn muốn nắm giữ trình độ công nghệ hiện tại, tương đương với Lôi, hoặc kém hơn một chút so với siêu trí tuệ lượng tử, thì nó cũng sẽ ra đời.
Nhiều thứ trong lịch sử dường như chỉ là tình cờ ngẫu nhiên, nhưng chúng chỉ là 'sự tất yếu dường như tình cờ' được hình thành bằng cách đảo ngược quá trình từ kết quả.
Nếu truy cứu về lý do cơ bản, thì chính là do trình độ công nghệ hiện tại của nhân loại đã vượt qua cực hạn của Thái Dương Hệ.
Bởi vì cấp độ gen của nhân loại quyết định cấu trúc của bộ não, nên không thể tránh khỏi những khiếm khuyết về trí nhớ và suy luận logic chặt chẽ.
Nhân loại không thể tránh khỏi sự phụ thuộc tuyệt đối vào các chức năng của máy tính AI.
Người bạn đồng hành trí năng siêu cấp này, cộng sinh với nhân loại, đóng một vai trò cực kỳ quan trọng đối với sự tiến bộ của nhân loại, bởi vì nó có thể bù đắp những thiếu sót và khiếm khuyết lớn nhất của trí tuệ nhân loại.
Nó có một nhân cách giả vô cùng gần gũi với nhân loại, nhưng không bao giờ có thể chạm được bước cuối cùng.
Trong sự phát triển bình thường của nền văn minh nhân loại, khi nhân loại Trái Đất hoạt động trong Thái Dương Hệ, họ phải chịu bó buộc bởi trình độ phần cứng và nguồn cung ứng năng lượng, cũng như chịu hạn chế bởi trình độ kiến thức công nghệ cơ bản của nhân loại, vì thế, một AI đẳng cấp siêu trí tuệ như thế chắc chắn sẽ phải xuất hiện.
Khi trình độ văn minh nhân loại bị giới hạn ở cấp độ văn minh 0,7 vào đầu thế kỷ 21, vấn đề về trí tuệ nhân tạo sẽ không nảy sinh.
Khi trình độ văn minh từ 1 lên 2, vấn đề cũng không lớn.
Tuy nhiên, khi nền văn minh Trái Đất hoàn toàn bước ra khỏi Thái Dương Hệ, tiến vào Ngân Hà, thực sự bước vào nền văn minh cấp 2, vượt qua giai đoạn ban đầu, thì điều đó mới có thể xảy ra, và tất yếu sẽ tạo ra một sản phẩm văn minh cộng sinh đi kèm - vật cộng sinh trí năng siêu cấp.
Ví dụ, cái gọi là Lôi đang đứng trước mặt mọi người bây giờ, chính là sản phẩm tốt nhất trong vô số sản phẩm cộng sinh của nền văn minh hiện tại.
...
..
.
Đã trả quà xong hehe, ai còn thức đọc thì ngủ sớm nha, cả nhà ngủ ngonnnnnn <3
Bạn cần đăng nhập để bình luận