Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 335: Rốt Cuộc Cậu Là Ai?

Bất kể là 'cuộc chiến' nào thì cũng sẽ luôn khốc liệt.
Cho dù đó là vì sự sinh tồn của chính mình, hay vì sự sinh sôi của thế hệ mai sau, hai bên chiến trận không ngừng xông lên, tự mình gào thét đến điếc tai, chém giết đến độ khó phân thắng bại.
Buổi sáng trôi qua, cả hai lần lượt bước ra khỏi phòng.
Đường đại đội trưởng cực kỳ thỏa mãn, đặt tay phải lên bụng dưới của mình, hẳn là lại bắt đầu mơ mộng rồi.
Cơ thể của Trần Phong thì đang được bao bọc trong Ưng Kích Giáp, mũ giáp chiến thuật của hắn được điều chỉnh sang chế độ mờ đục hoàn toàn, khiến cho người ta không thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng và khuôn mặt của hắn.
Ngoại trừ những người biết nội tình, những người khác đều cho rằng Trần Phong là cận vệ cá nhân mới được tuyển dụng của Đường Thiên Tâm.
Nói không chừng hai người này còn có một loại quan hệ khác ấy chứ.
Nhưng vậy thì sao nào? Một người đàn ông hằng năm chinh chiến sa trường, hẳn là một người đàn ông cực kỳ dũng cảm và phóng khoáng, với tư thế anh hùng của đội trưởng Đường, lẽ ra phải có một người đàn ông từ lâu rồi.
Trần Phong cúi đầu, trong lòng có chút nặng nề.
Đường Thiên Tâm với tinh thần sảng khoái, không phát hiện được sự kỳ lạ của Trần Phong, chỉ sải bước đi tới, thúc giục hắn nhanh lên: "Nhanh lên nhanh lên. Hiếm lắm mới thu nạp được một học giả đã nghỉ hưu từ viện nghiên cứu Titan đấy. Chúng ta phải tôn trọng người ta một chút. Đã trễ gần mười phút rồi."
Trần Phong thấp giọng lẩm bẩm, trách móc: "Còn không phải do cô sao, tôi đã nói là hai lần là đủ rồi."
"Ba lần mới dễ mang thai! Chẳng lẽ không phải do anh sao? Tại sao lần thứ ba anh lại lề mề lâu như vậy?"
Trần Phong buông thõng hai tay.
Người bình thường nào có thể bền bỉ đến lần thứ ba, thì trên đầu sẽ có vầng hào quang đó, biết không?
Mặc dù trong lòng than thở, nhưng bước chân của hắn cũng đã tăng nhanh tốc độ.
Đường Thiên Tâm là đi đón người, còn hắn là đi đón đồ vật.
Sau hơn hai tuần làm việc gian khổ, chiến đấu hăng hái, viện Titan đã cho ra lò phiên bản Ưng Kích Giáp nâng cấp cá nhân của hắn, nó đã được viện Titan gửi đến căn cứ tiểu đoàn Thiên Tâm.
Nghe nói, người hộ tống lần này không phải là người thường, mà là trợ thủ của u Thanh Lam, một học giả cao cấp, một tiền bối đức cao vọng trọng.
Vì cân nhắc đến tính bảo mật, người như ông ta đã trực tiếp ra mặt, thì sẽ không thể nào quay trở về nữa.
Ông ta sẽ sống trong tiểu đoàn Thiên Tâm.
Mục đích chính của việc ông ta đến đây là giám sát tình huống của Trần Phong bất cứ lúc nào, trực tiếp thu thập dữ liệu để cường hóa Ưng Kích Giáp phổ thông.
Mục đích phụ là cung cấp hỗ trợ kỹ thuật cho tiểu đoàn Thiên Tâm, tiểu đoàn vừa được thăng cấp thành tiểu đoàn mạnh nhất này, trợ giúp tiểu đoàn siêu cường này nhanh chóng tái thiết lại, cải thiện sức mạnh trang bị và trình độ hậu cần.
Đây là mơ ước lý tưởng mà các tiểu đoàn khác luôn khao khát.
Thông thường, khi những người khác thu nhận được một học giả đến từ viện Titan, đều phải nhấc kiệu tám người khiêng để bày tỏ sự xem trọng của mình, đó là chưa kể vị học giả này lại còn là một đại sư về hưu đỉnh cấp trong truyền thuyết.
Tất nhiên, Đường Thiên Tâm vô cùng xem trọng ông ta.
Hai phút sau, cả hai gặp được vị lão tiên sinh này bên trong phòng họp.
Khi mở cửa, lão đầu đang quay lưng lại với cánh cửa, chắp hai tay đứng dưới Tinh Đồ, ngửa đầu ngơ ngác nhìn lên.
Trong Tinh Đồ, ranh giới giữa nhân loại và Radium, sự phân bố của binh lực đều được đánh dấu bằng màu xanh lá hoặc đỏ.
Những chấm xanh lá nằm rải rác khắp nơi, còn màu đỏ thì liên kết với nhau thành một mảng lớn, đỏ rực rỡ, đỏ đến mức khiến người ta tuyệt vọng.
Một chiếc rương kim loại có chiều dài bằng chừng 1m được đặt bên cạnh ông ta, và bên cạnh ông ta là một robot hình người cao khoảng 1,5m trông hết sức mộng ảo.
Thực ra đó là 1 nhân vật nữ đẫy đà, vòng eo con kiến, vô cùng nóng bỏng!
Đường Thiên Tâm cưỡng ép không nhìn đến người máy kia, vô cùng khách khí mà xin lỗi: "Lão sư, thực xin lỗi, vừa có việc gấp nên chúng tôi mới đến muộn."
Lão đầu cũng không quay đầu lại, mà chỉ dùng một giọng điệu hơi khó chịu đáp lại: "Đống xương già tôi đây phải liều mạng, trăm cay nghìn đắng lái một chiếc phi thuyền nhỏ để đến đây, chỉ vì giao trang bị cho các cô. Các cô thì hay rồi, đến trễ ròng rã 10 phút 52 giây! Rốt cuộc các cô có để viện Titan vào trong mắt không? Có để lão già này vào trong mắt không, hả?!"
Ồ quao, Trần Phong - người đã thu hồi mũ giáp chiến thuật của mình, ngay lập tức đoán ra được danh tính của người này.
Lão gia hỏa này càng lúc càng biết chơi nha, lần trước thì không đứng đắn, lần đầu gặp mặt đã dùng kim hôn mê chọc vào mông hắn.
Lần này, ông ta lại chơi đến quên mình, lại còn hẹn hò với một cô hầu người máy. Cái bộ xương già nua của ông có chịu được không đấy? Chẳng lẽ ông không biết xấu hổ hả?
Đường Thiên Tâm không hiểu phong cách của lão đầu, nên cô nàng rất hổ thẹn vì đã cư xử quá đáng, liên tục nói xin lỗi, "Tôi xin lỗi, xin lỗi."
Lão nhân càng thêm kiêu ngạo, hai tay đang chắp sau lưng bỗng vỗ vỗ ngực giả bộ đau thắt cơ tim: "Tôi quá đau lòng! Tôi quá khổ sở mà! Hai người lại còn nói dối tôi, vừa rồi hai người..."
"Khụ khụ, lão đầu, đủ rồi. Chuyện của người trẻ tuổi, người già đừng nghe ngóng lung tung, cái thân già của ông không chịu nổi đâu. Còn có, chậc chậc, nhìn cô người máy trợ thru của ông mà xem. Sao lại lòe loẹt diêm dúa như thế hả, ông không thấy xấu hổ sao?"
Trần Phong hiểu rõ tính cách của lão đầu, lão già này rất nham hiểm, nhưng lại rất rộng lượng, có thể tùy tiện đánh trả.
"Ầy."
Quả nhiên, Trần Phong vừa nói xong, Đổng Sơn lão đầu lập tức thu hồi màn trình diễn của mình, quay đầu tò mò dò xét Trần Phong.
Cùng lúc đó, nữ trợ thủ người máy với đường cong nóng bỏng kia cũng bắt đầu thay đổi diện mạo, trở lại thành một người máy cơ khí phổ thông.
Trần Phong nhìn thẳng vào mắt ông ta, không tránh không né.
"Tiểu tử, tôi đã nghiên cứu qua tâm lý học đấy."
Ông ta nói.
Trần Phong nhướng mày: "Gọi ai là tiểu tử hả? Tôn trọng với nhân loại Ngân Hà một chút đi."
Đổng lão đầu rơi vào yên lặng, rồi đột nhiên bật cười, "Thật là, không hổ người duy nhất có độ thức tỉnh gen trên 35%. Tôi thực sự tò mò không biết đến tột cùng thì cậu đang nắm giữ loại năng lực như thế nào. Liệu rằng vũ trụ đã gửi cho cậu một tin tức nào đó mà chúng tôi không nhận được không nhỉ? Từ cách nói chuyện vừa rồi của cậu với tôi, tôi cảm thấy dường như cậu đã quen biết tôi từ trước, thậm chí còn biết rất rõ về tôi thì phải. Dường như người mà cậu đang nói chuyện không phải là một người xa lạ, mà là một người bạn cũ rất thân. Nhưng thực tế thì, danh sách nhân sự trong viện Titan luôn được bảo mật tuyệt đối, cậu không thể lấy thông tin của tôi từ bất kỳ kênh nào! Nói đi! Rốt cuộc cậu là ai?"
Trần Phong hơi kinh ngạc.
Lão quái vật sống thọ 170 tuổi này có sức quan sát thật là kinh người mà.
Đường Thiên Tâm ở bên cạnh thấy không khí không ổn, nhanh chóng chọt vào: "Lão sư, ông đừng hiểu lầm, Trần Phong chỉ là một tân binh, anh ấy đối với ai cũng như vậy cả, không có khả năng..."
Đổng Sơn lão đầu giơ tay ngắt lời cô nàng, liếc mắt nhìn Trần Phong: "Tôi muốn nghe cậu ta giải thích, chứ không phải cô."
Đột nhiên, bầu không khí trong phòng họp trở nên rất nghiêm túc.
Dường như chỉ cần Trần Phong đáp lại không thỏa đáng, thì sẽ bị viện Titan xem thành kẻ thù.
Trần Phong cũng chẳng sợ hãi, nở nụ cười: "Các ông đều biết tôi là nhân loại Ngân Hà, tại sao vẫn còn muốn hỏi tôi là ai nữa?"
Lão đầu sững sờ một lúc, rồi từ từ giật mình.
Đột nhiên, ông ta gào khóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận