Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 486: Khen Thưởng

"Binh nhì Trần Phong! Ra khỏi hàng!"
Thanh âm quen thuộc, giọng nói quen thuộc, gương mặt quen thuộc.
Bên trong hơi thở tràn ngập hương thơm trong lành độc nhất của không khí căn cứ Đại Tuyết Sơn, Trần Phong từ từ mở mắt, ý cười đầy mặt.
Đinh Hổ trước mặt trừng lớn mắt, mặt mũi tràn đầy khó chịu: "Cười cái búa chứ cười!"
Trần Phong thích loại cảm giác thân thiết như thế này.
Đây cũng không biết là tin tốt hay xấu nữa.
Tốt, tất nhiên là vì mình vẫn là một tân binh của căn cứ Đại Tuyết Sơn, có nghĩa là chủ nhân của Trái Đất vẫn là nhân loại.
Xấu, chính là không biết Phồn Tinh chạy đi đâu rồi.
Cô không được sinh ra?
Không có quay lưng lại với nhân loại, không trở mặt thành thù, song phương chung sống hòa bình?
Trong đầu suy nghĩ miên man, Trần Phong khẽ vặn người, vừa vặn tránh được một cước ủng da.
Đã là lần thứ tám, trở lại căn cứ Đại Tuyết Sơn, Đinh Hổ vẫn không thay đổi tính tình, thậm chí cả thói quen đá người cũng không thay đổi.
Hơn nữa, anh Hổ vẫn yếu gà như vậy, đá không trúng.
Bước tiếp theo hẳn là tiết mục chạy vòng quen thuộc, nhể?
"Còn dám tránh? Cút đi chạy vòng cho tôi!"
Trần Phong cười thầm, quả nhiên 'bộ ba rìu' chẳng có gì mới cả.
Có vẻ như anh Hổ đã hoàn toàn thất bại trong việc tiến hóa thành hình thái huấn luyện viên mạnh nhất của nhân loại - người không bao giờ chịu cúi đầu trong tuyến thời gian cuối cùng ấy.
Hắn nhấc chân chạy sang một bên, thản nhiên hỏi: "Anh Hổ, tôi nên chạy bao nhiêu vòng?"
Đinh Hổ ở phía sau lại bùng nổ: "Mười vòng! Ai cho cậu gọi tôi là anh Hổ? Còn ra thể thống gì nữa hả! Gọi tôi là huấn luyện viên! Thêm mười vòng nữa!"
Trần Phong cơ hồ không kịp phản ứng.
Hắn hiện tại vui sướng đến mức có chút đắc ý vênh váo, vỗ tay cái độp: "Hai mươi vòng? Nhẹ nhàng như vậy à?"
Đinh Hổ hừ lạnh một tiếng: "Nhẹ nhàng? Hạn cho cậu trong vòng 20 phút phải chạy cho xong. Nếu không làm được, thì cứ vậy mà chạy đến 100 vòng là được."
Trần Phong thực sự bị anh ta chọc cười, thầm nghĩ cho dù chạy 200 vòng cũng không thành vấn đề.
Sau 5 giây, hắn chết lặng.
CMN cái quái gì xảy ra với cái thao trường này vậy, hả???!
Sao nó lại lớn đến thế!
Hắn phóng tầm mắt nhìn quanh, chỉ trông thấy một vùng bình nguuyên cực lớn, không - bến - bờ.
Ít nhất vài trăm km vuông mặt đất của căn cứ Đại Tuyết Sơn đã bị cải tạo thành bình nguyên.
Khu vực sân huấn luyện nơi hắn đang đứng bao gồm 2 khu vực.
Một trong số đó là nơi hắn đang đứng - khu vực huấn luyện thể chất dành cho các tân binh, khu vực còn lại là khu vực huấn luyện đặc biệt được bao bọc trong một trường năng lượng mờ đục.
Chỉ có một đường băng trong toàn bộ khu vực huấn luyện thể chất dành cho tân binh, nhưng Trần Phong cơ hồ không thể nhìn thấy ranh giới của đường băng.
Đường băng một mực kéo dài tới tận đường chân trời.
Hắn nhìn xuống chiếc đồng hồ đa chức năng trên cổ tay, đây hẳn là hệ thống thông tin đơn binh (cá nhân).
Trần Phong vừa chạy vừa nhìn, sau mười mấy giây, hắn đã điều chỉnh chức năng hỗ trợ đơn binh.
Trên đồng hồ tản mát ra một số sợi tơ tràn đầy năng lượng, theo làn da của hắn mon men đến tận gáy, sau đó cuộn lại phía trước mắt, bao phủ võng mạc của hắn, tạo thành hình chiếu AR không chắn tầm nhìn.
Tuyệt chiêu của Phồn Tinh trong tuyến thời gian trước, bây giờ lại trở thành một thiết bị phụ trợ thông tin đơn binh cơ bản trong tuyến thời gian này.
Trần Phong tâm tình phức tạp.
Hắn vừa cao hứng vừa phiền muộn.
Cao hứng ở chỗ hắn có thể cảm nhận được rõ ràng sự tiến bộ của công nghệ, phiền muộn ở chỗ hắn đã nhìn thấy đường băng thông qua hình chiếu tầm nhìn của hắn.
Một hình elip cực lớn xuất hiện ở góc trên bên phải tầm mắt, chấm nhỏ màu vàng đại diện cho hắn đang "chậm rãi" di chuyển trên hình elip này, giống hệt cảm giác khi hắn xem tình hình tổng thể của đường đua khi hắn chơi Need for Speed.
Đúng vậy, mặc dù hắn chạy rất nhanh nhưng so với đoạn đường dài dăng dẳng này thì hắn vẫn quá chậm.
Tổng chiều dài của đường băng lên tới 8.848 km!
"Đường băng huấn luyện thể lực của căn cứ Đại Tuyết Sơn, căn cứ tân binh dài nhất trong toàn quân, với khả năng cung cấp năng lượng, tăng cường trọng lực, mô phỏng thích ứng với nhiều loại môi trường, điều kiện khí hậu và các công năng nhân tính hóa khác. Vì để kỷ niệm chiều cao của ngọn núi cao nhất từng có của nhân loại, nên tổng chiều dài được thiết kế là 8,848 km."
Đây là những gì Trần Phong nhìn thấy trong phần giới thiệu thông tin, vô cùng cảm động.
Thật bất ngờ, tổng chiều dài của 20 vòng là 176,96 km!
Đinh Hổ có nghĩa là anh ta có thể chạy hơn 170 km trong 20 phút, với tốc độ trung bình là 530 km/h, nhanh hơn cả Bugatti Veyron!
Tâm tình Trần Phong như muốn nổ tung.
Không phải hắn hoàn toàn không làm được, nhưng dù với thể chất nhân loại Ngân Hà của hắn, áp lực này cũng lớn đến mức vô hạn.
Dù sao thì khi độ thức tỉnh gen của hắn đột phá qua 35%, cho dù bây giờ đã tăng lên 36%, thì thể lực cũng không cải thiện nhiều.
Trần Phong cảm thấy Đinh Hổ đã hắc hóa, còn cố ý 'hố' người ta, khiến người ta không đáp ứng được yêu cầu, mục đích thực sự là ép người ta chạy 100 vòng, hơn 800 km.
Thôi bỏ đi, tự mình trang bức, có khóc cũng phải chống đỡ cho xong.
Dưới áp lực cực lớn này, Trần Phong tạm thời bỏ qua tính toán tình huống mà thiết bị đơn binh vừa cho ra kết quả, dùng toàn lực biến thành một cơn gió lốc, bắt đầu điên cuồng chạy trên thao trường.
Năm phút sau, thiết bị đơn binh phát hiện sự thay đổi chất điện giải trong cơ thể hắn, cho thấy thể năng của hắn đã giảm xuống 80%, sau đó một thứ đồ chơi vèo một cái bay tới phía trước, vung một cái ống phía ngay trước mặt hắn.
Trần Phong cúi đầu tránh thoát, bên tai vang lên một tiếng nhắc nhở: "Binh nhì Trần Phong, hãy kịp thời uống dịch năng lượng để bổ sung thể năng, nếu không anh sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ."
Sau đó, Trần Phong mới nhận ra rằng đây là công năng tiếp tế đi kèm với đường băng, khá nhân tính hóa, thân thiện với người dùng, ngoại trừ việc vung chiếc ống hút suýt chút nữa thì tát vào mặt hắn ra, không có lỗi lầm nào.
Hắn thò tay nắm lấy ống, cho vào miệng, bắt đầu hút.
Quả cầu bên cạnh hắn bay lơ lửng liên tục, mực nước màu xanh ngọc bích trong quả cầu nhanh chóng hạ xuống, giống như tiếp nhiên liệu trên không trung.
Dịch năng lượng có mùi vị thơm ngon, sau khi vào bụng sẽ biến thành glucose với tốc độ cực nhanh và được vận chuyển khắp cơ thể, rất tương thích với chức năng của hệ tiêu hóa của nhân loại Ngân Hà.
Sự hơi mệt mỏi trên người nhanh chóng biến mất.
Sau khi uống xong quả cầu này, cái ống tự động rút đi, một lỗ nhỏ mở ra trên mặt đất cạnh đường băng, thứ đồ chơi này ung dung bay vào trong.
Một phút sau, một âm thanh điện tử nhắc nhở khác lại lọt vào tai Trần Phong: "Binh nhì Trần Phong biểu hiện cực kỳ xuất sắc, được đặc cách khen thưởng, mức độ trọng lực tăng lên 2G."
Sức mạnh trên người hắn đột nhiên giảm mạnh, vì gấp gáp không kịp chuẩn bị trước, nên bả vai của Trần Phong hơi sụp xuống.
2G này hoàn toàn khác với cách tăng tốc tức thời mà hắn vẫn quen thuộc, nó vẫn một mực đè lên hắn.
Hắn bắt đầu cảm thấy kiệt sức.
Trần Phong: "Ngươi gọi đây là khen thưởng à?"
Không lâu sau, một 'phần thưởng nhân văn' mới lại xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận