Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 503: Là Vận Mệnh!

Là một nghệ sĩ hậu hiện đại áp dụng công nghệ mới vào hóa cảnh, Vu Mộng Anh là một người cầu toàn với những yêu cầu cực kỳ khắt khe với bản thân.
Sự xuất sắc của cô không chỉ giới hạn trong công việc, cô còn quan tâm đến phản hồi của mọi khán giả.
Mặc dù không thể kiểm tra trực tiếp trạng thái của từng đối tượng, nhưng với sự hỗ trợ của trí năng lượng tử, một số tình huống đặc biệt bất thường sẽ được báo cáo cho cô theo thời gian thực.
Cô sẽ điều tra rõ lý do, trao đổi với đối phương và sử dụng nó làm tài liệu tham khảo để cải thiện lần sau.
Lúc này, cái tên Trần Phong đứng đầu trong danh sách tiêu điểm của những khán giả có biểu hiện dị thường.
Cô đã từng thấy những khán giả khó chịu nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy một kẻ hiếm lạ như vậy.
Vu Mộng Anh cảm nhận rằng dường như người này phát điên.
Lúc đầu, nhịp tim của người đó có tăng lên một chút, đồng thời hắn hơi rơi nước mắt nhưng sau đó nhanh chóng rơi vào trạng thái yên bình, không tập trung cao độ và cực kỳ không chú ý đến màn trình diễn của cô, thậm chí có thể nói là không hề xem trọng.
Rõ ràng có một sĩ quan khác đã nhắc nhở rằng hắn nhưng trạng thái thậm chí còn tệ hơn, hắn bắt đầu lướt xem những tài liệu khác tại chỗ, không biết là cuối cùng thì hắn xem cái gì nữa.
Đến đoạn thấy cô mở rộng phỏng đoán về nền văn minh của mắt kép, người này không hề tỏ ra chán nản mà ngược lại còn quá đáng hơn. Ánh mắt rõ ràng thể hiện một sự ghét bỏ, như muốn nói ‘cô thật phiền, tôi không muốn nhìn thấy bộ dạng cô nữa’.
Nếu không phải là đang ở trước mặt đông người, Vu lão sư thật sự muốn nhào tới trước mặt người này, chống nạnh và hỏi hắn, ‘hôm nay anh đến đây làm gì, phá sao?’.
Người này trùng tên với Trần Phong đại sư ngàn năm trước, dung mạo cũng rất giống ông ấy, nhưng tư chất lại cực kỳ kém.
Tâm trạng Yu lão sự không mấy tốt đẹp, thậm chí thói quen giao tiếp với khán giả ngay sau mỗi buổi biểu diễn cũng bị thay đổi. Khi Đường Thiên Tâm nói xong và thông báo rằng buổi biểu diễn đã kết thúc, cô chỉ trao đổi vài lời câu khách sáo với Đường Thiên Tâm rồi vội vàng rời đi.
Sau này cô sẽ tìm cơ hội hỏi người này làm vậy là có ý gì.
Không, tốt hơn là không nên xem, dù sao thì hắn cũng không coi trọng nó, có tán gẫu với hắn cũng chẳng làm được trò trống gì.
Trần Phong có chút tiếc nuối, vốn dĩ còn băn khoăn không biết có cơ hội lợi dụng sự sủng ái đặc biệt của tướng quân đại nhân với mình, vội vàng chạy tới trước trò chuyện với vị nghệ thuật gia này, dò xét suy nghĩ của cô, xem cô dựa vào cơ sở nào mà kiên định rằng nền văn minh đó có quy mô như vậy.
Tuy nhiên, quân hàm hiện tại của hắn dù sao cũng chỉ là một hạ sĩ, người ta lại đi quá nhanh khiến hắn không đuổi kịp.
Trần Phong suy nghĩ, không vội, dù sao tuyến thời gian này cũng chỉ mới bắt đầu, ngày tháng còn dài, chờ sau này có cơ hội rồi nói.
Trần Phong nhìn đồng hồ, không còn sớm nữa, sắp mười giờ rưỡi rồi, hắn phải gấp rút trở về ký túc xá ‘học hỏi trải nghiệm’ tiến bộ văn minh từ thế kỷ 21 đến 31.
Sau khi hắn đến đây lần này đã bận rộn cả ngày như chó, đến tận bây giờ vẫn chưa đọc qua tư liệu lịch sử, trong lòng vô cùng gấp gáp.
Đinh...
"Trần Phong, đến văn phòng tôi ngay. Tôi sẽ mở quyền hạn cho anh, anh chỉ cần theo sự hướng dẫn của trợ lý trí năng trực tiếp bay đến là được."
Khi Trần Phong vừa bước chân ra khỏi sân vận động, sau lưng là Đinh Hổ đang gọi, thì trong hệ thống truyền tin cá nhân của hắn vang lên đoạn tin nhắn loại này.
Tướng quân đại nhân đúng là bá đạo, không cần hỏi hắn có đồng ý hay không đã lập tức ra lệnh như đúng rồi.
Có thể đây là tư vị của tầng lớp đặc quyền.
Trần Phong quay đầu chào Đinh Hổ, "Anh Hổ có chuyện gì vậy?"
Đinh Hổ tức giận tiến tới, "Vừa rồi cậu làm sao vậy? Hết nhìn đông tới nhìn tây, lúc tướng quân nói còn vô cùng mất tập trung. Sao? Khi ai nấy đều nhiệt huyết tuôn trào, một mình tỉnh táo thì ngầu hơn hả? Cả thế gian đều say, riêng mình ta tỉnh hay gì?”
Trần Phong: "Ừmmm..."
‘Anh Hổ, anh đúng là thuộc họ nhà chó, ngồi cách tôi xa như vậy nhưng vẫn biết tôi đang làm gì. Hơn nữa, anh biết tôi đang thất thần đó chẳng phải là anh cũng vậy sao? Còn mặt mũi nói tôi à?’
"Đừng đứng đực ra đó nữa, đến phòng học chính trị với tôi. Không cần cậu thông suốt thao tác vận hành Ngân Hà chiến hoàn nhưng tôi phải bồi bổ lịch sử cho cậu thật tốt mới được, phải làm công tác tư tưởng cho cậu, để tên nhóc nhà cậu biết được cuối cùng thì tại sao các thế hệ cha ông đã phải đổ máu? Haiz, đều do tướng quân chuyển cậu lên chính thức quá sớm, tư tưởng của cậu quá tệ."
Đinh Hổ nắm lấy vai Trần Phong, ngăn anh ta rời đi.
Trần Phong lo lắng, "Anh Hổ, hẹn ngày khác đi, hiện tại tôi có việc phải làm, nên đi trước đây."
Hắn muốn tránh đi nhưng lần này độ thức tỉnh của anh Hổ không thấp, anh ấy rất mạnh, thực lực khủng khiếp.
Đinh Hổ tiếp tục trừng mắt, "Mẹ kiếp, cậu còn có thể làm gì, đừng ngụy biện nữa."
Trần Phong thở dài, "Haiz, đây đều là số mệnh! Anh Hổ, em đã cố gắng hết sức rồi, em thật sự cố gắng hết sức rồi!"
Ngay khi Đinh Hổ như gã hòa thượng nắm mãi không thấy tóc thì máy liên lạc của anh ta vang lên, đó là lệnh trực tiếp của thượng cấp.
"Đinh Hổ, tôi vừa nhận được thông báo từ lãnh đạo, yêu cầu anh tuần tra hoạt động của các Trạm thu gom đồng vị hydro của Mộc Tinh."
Đinh Hổ sửng sốt, "Hả? Bây giờ?"
“Đúng, bây giờ."
"Trạm nào?"
Cấp trên: "Tất cả."
Đinh Hổ: "Ha..."
Mệnh lệnh cấp trên không được làm trái, hơn nữa Đinh Hổ còn từng là một chiến sĩ kỹ thuật đa chức năng rất chuyên nghiệp, mệnh lệnh này hợp lý và không có gì đáng ngạc nhiên.
Anh lại trừng mắt nhìn Trần Phong, “Quên đi, lần này cậu phải tự lo liệu, tạm thời tha cho cậu, hôm khác tôi lại trừng trị cậu sau.”
Nhìn bóng lưng anh Hổ vội vã rời đi, Trần Phong chỉ muốn nói ba chữ.
Là vận mệnh!
Tôi không ngăn được!
Trần Phong nhún vai, cầm chiếc đồng hồ đa chức năng lên, kích hoạt trợ lý trí năng, mặc Đằng Long trang bị vào.
Nhưng lần này hắn không dùng động cơ hạng trung, mà mở động cơ phản trọng lực thứ cấp của Đằng Long trang bị ra, truy cập vào mạng trí năng hướng dẫn bao phủ toàn bộ bề mặt trái đất và vẽ một vòng cung dài giữa trời.
Ba phút sau, Trần Phong đáp xuống một cái bục ở trụ sở trung tâm của căn cứ.
Trần Phong bước xuống khỏi bục, cánh cửa hợp kim văn phòng của Đường Thiên Tâm tự động mở ra.
Cô ấy đang đứng bên trong, hai tay chắp sau lưng, lưng quay về phía hắn, trong mắt cô cả sân vận động diễn ra sự kiện vừa nãy, không biết bản thân đang nghĩ gì.
Trần Phong đi tới, hỏi: "Đường tướng quân, có chuyện gì vậy?"
Đường Thiên Tâm không nhìn lại, hỏi, "Anh nghĩ sao về màn trình diễn vừa rồi?"
Trần Phong đáp theo bản năng: "Lớn."
"Hử?"
Trần Phong: "Khí thế! Anh hùng! Rất có ý nghĩa, không tệ."
"Anh không cảm thấy tuyệt vọng sao?"
Trần Phong cười, "Có gì phải tuyệt vọng, dù thế nào cũng phải chiến đấu thôi."
Đường Thiên Tâm nhẹ giọng “ừ" một tiếng
Sau một hồi im lặng, cô ấy lại nói: "Tôi đã chính thức công bố tổ chức thi đấu tuyển chọn phối đôi tổ hợp ưu hóa. Anh không cần xác nhận dự thi. Tôi đã nhập thông tin của anh rồi."
Trần Phong nói: "Được."
"Anh có muốn biết có bao nhiêu người đã đăng ký không?"
Đường Thiên Tâm đột nhiên nở nụ cười đầy ẩn ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận