Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 731: Cây Bút Giết Người

Trần Phong bề ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại căng thẳng và đầy tự trách.
Bản chất của việc chơi đùa với thời gian chính là như đang chơi với lửa.
Lại cộng thêm việc hắn muốn khống chế lòng người khó lường, chẳng khác nào đứng cạnh thùng dầu mà chơi lửa, chỉ cần mất tập trung một chút thôi là sẽ bị lửa xém mất miếng thịt.
Khi hắn sinh ra ảo tưởng rằng hắn có thể kiểm soát mọi thứ, thực ra là hắn đã đứng trên bờ vực nguy hiểm mà không hề hay biết.
Giờ đây, Trần Phong đã phải trả một cái giá lớn cho việc huênh hoang.
Trần Phong hung hăng tự đấm vào ngực mình.
Mình chính là một cây bút giết người!
Vì suốt ngày được gọi là Trần đại sư, Trần lão sư, Trần tổng, nhà hiền triết, lãnh tụ, nên mới tự cho bản thân là một vị thần, toàn trí toàn năng các thứ.
Mình nên chú ý đến trạng thái tinh thần của mập mạp sớm hơn một chút, không nên lúc nào cũng đả kích anh ta như vậy.
Cũng không thể nói mập mạp nhu nhược, không chịu được đả kích.
Đây thực sự là một tai nạn bất ngờ.
Haizz.
Trần Phong âm thầm thở dài, sau đó nghiến răng nghiến lợi tiếp tục co cẳng chạy như điên, lao về phía trước.
Cảm tạ trời đất.
Khi Trần Phong chuẩn bị đến khu biệt thự Hán Hoa Chi Xuân, Tống Tư Vũ đã gọi lại và báo cho hắn một tin tốt.
Sau khi được chú Long đánh gãy 3 chiếc xương sườn bằng máy tạo nhịp tim và hồi sức bằng 2 tay, nhịp tim và ý thức của mập mạp đã dần dần hồi phục.
Tảng đá trong lòng Trần Phong rơi xuống đất.
Lúc này hắn mới cảm thấy trên người mình lạnh toát, hóa ra là do mồ hôi lạnh ướt đẫm.
Nguy hiểm thật.
Mặc dù sự phản phệ thời không này không kinh hãi như khi Chung Lôi gặp tai nạn xe hơi trước đây, nhưng mức độ nguy hiểm không hề nhỏ.
Nếu nhỡ may lần này mập mạp thực sự chết thẳng cẳng, thì thật sự quá oan uổng.
Có trời mới biết được, 1000 năm sau, sử sách sẽ ghi lại chuyện này như thế nào.
Chàng trai vàng trong làng đầu thai, thế nhưng lại chết như một trò hề.
Nếu mập mạp dưới suối vàng nghe được câu chuyện này, thì chắc chắn sẽ chết không nhắm mắt.
Là biệt thự sang trọng bậc nhất thành phố Hán Châu, công tác bảo an của bất động sản Hán Hoa Chi Xuân rất chuyên nghiệp, gần như không có điểm mù trong hệ thống giám sát.
Thời gian eo hẹp, Trần Phong không thèm thông qua bảo vệ, quyết định nhảy tường đi vào.
Biện pháp an ninh có thể ngăn chặn 99% tên trộm trên thế giới, đều trở nên vô dụng trước mặt Trần Phong.
Hắn chỉ nhẹ nhàng nhảy lên, là đã có thể vượt qua bức tường cao rào sắt, sau đó lại giẫm lên mặt đất, lại lóe lên, bay thẳng đến biệt thự đơn lập của mập mạp.
Hệ thống giám sát có người theo dõi 24 giờ thậm chí không thể phản ứng với các cảnh báo tự động, chưa nói đến việc nhận dạng bằng mắt thường của những người tuần tra trong phòng giám sát.
Từ khi nhận cuộc gọi đến khi đến được hiện trường, Trần Phong mất tổng cộng 2 phút 37 giây.
"Tình hình thế nào rồi?"
Trần Phong mở cửa sổ sát đất của phòng tập thể dục ở tầng một, vội vàng bước vào trong, trong miệng vội hỏi.
Mập mạp vẫn nằm ngửa trên mặt đất, gương mặt nửa trắng nửa đỏ, trán vẫn lấm tấm những giọt mồ hôi mịn, thỉnh thoảng lại ho 2 tiếng, nhưng anh ta vẫn đang cố gắng kiềm chế cơn ho, chỉ rên rỉ ngoài miệng.
Gãy ba cái xương sườn không phải là chuyện đùa, chắc chắn rất đau.
Tống Tư Vũ lo lắng cuống cuồng ngồi bên cạnh, chỉ có thể bất lực nhìn mập mạp với ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Bản thân cô ấy hiện đang mang thai, nên cô ấy không dám làm gì mạo hiểm.
Chú Long đang định quay người đi rót nước thì sửng sốt, quay ngoắt sang: "Trần tiên sinh?"
"Ừm, là tôi."
Chú Long nuốt nước miếng: "Không ... không sao rồi."
Là một vệ sĩ chuyên nghiệp, chú Long hoàn toàn thông thuộc địa hình thành phố Hán Châu.
Ông ấy cũng quen thuộc với vị trí của Trần Phong.
Hiện tại, ông ấy rất choáng váng.
Quãng đường mà hắn phải băng qua chắc dài cả chục km, Tống Tư Vũ vừa mới gọi điện cho hắn cách đây vài phút, sao hắn lại đến nơi rồi hả?
Cho dù là lái trực thăng tới, thì tính thời gian từ lúc cất cánh đến lúc hạ cánh, cũng không thể nào nhanh như vậy được chứ!
Âu Tuấn Lãng nghe thấy giọng nói của Trần Phong, đầu óc anh ta hơi lơ mơ vì cơn đau nhức dữ dội: "Sư...sư phụ, em không sao đâu."
Trần Phong đi tới, bắt mạch cho anh ta: "Tạm ổn rồi, nhưng anh nói không sao thì có hơi quá lời rồi. Haizz, thật là ... không biết phải nói thế nào với anh thì mới tốt. Muốn giảm cân thì cũng đừng làm loạn thành thế này chứ, phải có kế hoạch lâu dài mới được."
Nói xong, hắn cảm thấy với tình cảnh vừa thoát chết của mập mạp bây giờ, không phải là thời điểm tốt để dạy dỗ.
"Thôi bỏ đi, ngã một lần thì khôn ra một chút, về sau nhớ kĩ chuyện này là được. Tôi thà rằng anh cứ mập như vậy còn hơn. Chẳng phải tôi đã nói với anh rồi sao, anh cứ như thế này cũng có tệ gì đâu, không cần quá khắt khe với chính mình như thế."
Tình huống của mập mạp khá phức tạp, Trần Phong cũng không biết làm sao để an ủi, chỉ có thể nói vài câu như thế.
Âu Tuấn Lãng ồm ồm ừm một tiếng, tỏ ý rằng anh ta hiểu được, mặc dù hiểu nhưng vẫn khó nói.
Đợi một lúc, chú Long tay trái cầm cốc nước, tay phải cầm một viên thuốc giảm đau đưa cho mập mạp uống.
Thuốc giảm đau không phải hàng bình thường, mà chính là vật cứu mạng khi chú Long hoạt động ở nước ngoài, ngay cả vết thương do đạn bắn cũng có thể miễn cưỡng trấn áp được, hiệu quả quả nhiên vô cùng tuyệt vời.
Sau khoảng một phút, mập mạp đã ngừng rên rỉ, nhưng đầu óc anh ta vẫn khá mờ mịt, trông như thể say rượu.
Vài phút trước khi xe cấp cứu đến, Âu Quốc Hoa cũng từ đại trạch của Âu gia chạy tới đây.
Đôi mắt của mập mạp dần dần khép lại, dường như đã ngủ thiếp đi.
Trần Phong khẽ bảo Tống Tư Vũ chú ý tới anh ta nhiều hơn, miễn cho anh ta lại tìm đường chết.
Nhưng không ngờ, Âu Tuấn Lãng đột nhiên mở mắt và khóc lớn: "Sư phụ, em xin lỗi! Em thực sự xin lỗi, em đã gây rắc rối cho anh rồi. Vợ à, anh xin lỗi, đã khiến em phải lo lắng sợ hãi rồi. Chú Long à, con xin lỗi, thực xin lỗi ... thực xin lỗi rất xin lỗi... tôi..."
Có lẽ là do anh ta cảm thấy rất khó chịu, hoặc có lẽ là do thuốc giảm đau gây ra ảo giác nên đã phá vỡ sự phòng ngự tâm lý của anh ta, khiến tâm trạng hơi suy sụp của anh ta bộc lộ toàn bộ.
Trần Phong thở dài: "Haizz..."
Đến lúc này, hắn mới biết mình sai ở đâu.
Kéo Âu mập mạp bước lên con thuyền Cứu Thế, đó là sai lầm của hắn.
Trong số 6 người Cứu Thế, Chung Lôi, Lộ Vy, Lại Ân và Mạnh Hiểu Chu, đều không phải là người thường, ai nấy đều sở hữu ý chí mạnh mẽ và tài năng kinh người.
Mỗi người mỗi vẻ, mỗi người đều có giá trị riêng.
So với những người này, Âu Tuấn Lãng, người sinh ra trong một gia đình siêu giàu có, trông giống một người phàm tục tầm thường hơn.
Cũng không phải là vì Âu Tuấn Lãng quá kém cỏi.
Tài hoa của mập mạp vốn đã rất tốt, ít nhất cũng có thể vượt qua 99,99% dân số thế giới.
Phẩm chất tinh thần của anh ta có thể vượt qua 99,99% dân số thế giới.
Nhưng chỉ bấy nhiêu vẫn chưa đủ, bởi vì 5 người còn lại trong Cứu Thế đều có tố dưỡng toàn diện vượt quá ít nhất 99,9999% dân số thế giới.
Dấu thập phân cách nhau hai điểm, khoảng cách này tưởng chừng như rất nhỏ, nhưng thực tế lại hoàn toàn khác biệt.
Dù được đánh giá là đã đủ ưu tú, nhưng Âu Tuấn Lãng vẫn chưa đủ ưu tú để gánh vác trọng trách nặng nề trong Cứu Thế.
Anh ta không thể gánh vác nổi áp lực tâm lý này, đến mức mất cả sự cân bằng trong phán đoán, ham muốn đạt được thành tựu trong việc giảm cân, mà lại quên rằng chuyện này cần phải thực hiện từng bước một, nên mới mắc phải sai lầm lớn.
"Trước tiên mọi người đi ra ngoài cả đi, tôi muốn một mình trò chuyện với anh ta."
Bây giờ không phải lúc để Tống Tư Vũ và chú Long biết, nếu cứ để mập mạp mê sảng như thế này, thì sớm muộn gì cũng bại lộ chuyện cơ mật, nên Trần Phong mới bình tĩnh ra hiệu cho mọi người bằng giọng điệu cực kỳ bình tĩnh.
Chú Long nhếch nhếch môi, cố gắng phản bác lại nhưng rốt cuộc lại chẳng nói gì.
Tống Tư Vũ có chút lo lắng, nhưng nếu đã có Trần Phong ở đây thì sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
Sau khi hai người rời đi, Trần Phong liền ngồi trên mặt đất.
"Được rồi, tôi biết anh cảm thấy rất tủi thân, tôi đã bảo hai người bọn họ ra ngoài rồi, anh có thể trút bỏ tâm sự của mình. Có điều, đừng nhúc nhích quá, kẻo xương sườn lại bị lệch, chọc vào phổi thì nguy to."
Âu mập mạp đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhanh chóng bình ổn hơi thở, chỉ còn tiếng nấc nghẹn liên tục không ngừng.
Sau gần nửa phút, anh ta mới khẽ thì thào: "Sư phụ, em không cam lòng. Em cũng muốn giúp anh một tay, làm gì cũng được, nhưng cái gì em cũng không thể làm gì được. Tại sao em lại phế vật như thế chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận