Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 145: Mạng Của Tôi, Tôi Tự Làm Chủ

Thời gian trôi qua thật lâu, cứ như thể nó đã đứng im bất động.
Trần Phong nghĩ rằng mình đã thành công.
Nhưng Đinh Hổ chỉ có thể chất phác lắc đầu, "Tôi có thể làm ra bộ dạng khổ sở, nhưng hành động kia đều là tính toán và phán đoán của tôi, không phải sự hi sinh do tình cảm thúc đẩy. Tôi vẫn không hiểu ý cậu."
Trần Phong quay đầu nhìn về phía biệt thự chỉ huy độc lập của Đường Thiên Tâm.
Hắn biết, lời nói này của hắn, cô cũng nghe thấy.
Những lời nói này của Trần Phong, vốn chính là muốn nói cho tất cả mọi người nghe.
Nhưng đáng tiếc, có vẻ như không mấy ai có thể hiểu.
Bầu trời đêm vẫn lặng yên như cũ, chỉ có âm thanh ‘xì xì’ của mấy con tàu con thoi ở nơi xa xuy tan không khí mà thôi.
Trần Phong khoát tay, "Anh Hổ, anh về nghỉ ngơi đi, tôi mệt rồi, anh cũng mệt rồi."
Đã lâu rồi, hắn chưa từng cảm thấy đơn độc đến vậy.
Đây là tình cảnh mà hắn đã từng tha thiết ước mơ, bởi vì chính hắn là người đầu tiên không muốn liên quan gì đến tất cả mọi người, chỉ muốn xuyên qua đến ngàn năm sau chọn bài hát về kiếm sống.
Nhưng bây giờ hắn lại cực kỳ căm hận cái trạng thái này.
Cái nơi chết tiệt này, thật sự là hỏng bét rồi.
Đinh Hổ gật đầu, "Tôi đi đây."
"Đi đi."
"Kỳ thật tôi quên nói một chuyện, trong số những kỹ thuật viên ki sinh, Lưu Duy Duy là đối tượng ghép đôi của tôi, mẹ của con trai tôi. Tôi cũng từng xem trên phim ảnh, loại tình huống này, hình như tôi thật sự nên thống khổ đến tan nát cõi lòng, nhưng tôi lại không có cảm giác."
Đinh Hổ nói xong, gật đầu xoay người rời đi.
Trần Phong như rơi xuống hầm băng.
Đây là đòn nặng nhất đánh vào ý chí kiên cường của hắn mà hắn từng phải chịu.
Dường như có thể khiến hắn sụp đổ tại chỗ.
Nhưng nửa tiếng sau, cuối cùng hắn cũng điều chỉnh trở lại.
Vì hắn lại nghĩ tới thời khắc cuối cùng lần trước, Đường Thiên Tâm đã rơi nước mắt.
Giọt nước mắt óng ánh phiêu diêu trong không trung, bỗng nhiên trở thành điểm tựa sâu sắc duy nhất cho nội tâm hắn.
Dựa theo cường độ của loại thâm nhập này, cho dù nhân loại diệt vong, cho dù Đường Thiên Tâm phát hiện sở thích nho nhỏ của chính mình là một thứ âm mưu đáng buồn, cuối cùng cô cũng ý thức được mình bị lợi dụng, cô có thể cảm thấy thống khổ, hối hận, tuyệt vọng, nhưng có lẽ cô mãi sẽ không rơi lệ.
Tuy nhiên giọt nước mắt của cô trong khoảnh khắc đó đã chứng minh, tình cảm của nhân loại trong cơ thể cô đã khôi phục một lần nữa, bị hạch hạnh nhân ngủ say khôi phục sức sống.
Có hai loại khả năng.
Lúc đó, ám thị đang ẩn nấp đã giảm bớt.
Hoặc vì Đường Thiên Tâm mang thai, sinh ra nhiều progesterone, khiến tình cảm thuộc về một người mẹ trong cơ thể cô trở nên sinh động, xông phá ràng buộc của ám thị thâm nhập.
Trần Phong hít sâu một hơi, nhắc nhở chính mình.
Còn có hy vọng.
Mày không thể từ bỏ, không thể tuyệt vọng.
Hắn phóng tầm mắt nhìn ra toàn bộ thế giới này, chỉ có một mình hắn tỉnh táo.
Mày nhất định phải là bụng cô ấy lớn lên.
Nhất định phải thử một lần thức tỉnh lại tình cảm thuộc về nhân loại trong cơ thể cô, mở ra một lỗ hổng trên bức tường ám thị gần như không có sơ hở kia!
Trực giác nói cho Trần Phong biết, chỉ cần thành công lần này, nói không chừng lần sau thật sự có thể trừ tận gốc thâm nhập của ám thị.
Hắn cắn răng nghĩ đến đó.
Không phải mày còn chưa đủ kinh diễm, chưa đủ ưu tú sao?
Mày phải trở nên kinh diễm hơn!
Đương nhiên tấn công tình cảm không có tác dụng, vậy thì tiếp tục mạnh hơn, mạnh đến phá trời, dùng chính mình nhục thân tươi xanh của mình câu dẫn cô nàng!
Trần Phong mở một phần tư liệu kỹ thuật.
Tư liệu về kinh nghiệm không thể tránh khỏi của mỗi em bé khi sinh ra, chỉ có thể trải nghiệm việc dịch gen một lần trong đời.
Hắn muốn cược một lần.
Hắn cược thân thể ngàn năm sau này của mình chưa từng tiếp nhận dịch gen.
Hắn cược rằng hiệu quả của huyết thanh và dịch gen dịch thoạt nhìn thì tương tự, nhưng khác nhau về bản chất.
Hắn cược chính mình có thể biến đổi một lần nữa.
Dù là tỉ lệ trẻ sơ sinh là một phần ba, tỉ lệ tử vong ở người trưởng thành cao gấp ba lần trẻ em, cao tới 2/3.
Hắn cũng quyết định đánh cược một lần.
....
"Đường Tướng quân, hy vọng cô có thể cân nhắc lại thỉnh cầu của tôi."
Trong phòng làm việc của Đường Thiên Tâm, Trần Phong chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực nói.
Đường Thiên Tâm dừng bàn tay đang sắp xếp lại bàn cờ, nói một cách chắc nịch: "Không thể. Không ai có thể tiêm dịch gen hai lần. Quá hoang đường, anh như thế này chính là chịu chết, hơn nữa, còn là một cái chết không chút giá trị. Anh về đi."
"Mạng của tôi, tôi tự làm chủ..."
"Không, mạng của anh nhưng không chỉ của riêng anh. Vì bồi dưỡng anh đến trình độ này, quân đội đã bỏ bao công sức, lớn hơn những gì mà anh tưởng tượng nhiều. Từ nhỏ đến lớn, anh được hưởng thụ tài nguyên giáo dục miễn phí. Chi phí sản xuất một bữa ăn dinh dưỡng hiện tại của anh đủ để một gia đình bình thường trong khu ổ chuột chi tiêu trong một tuần. Chi phí sửa chữa hao tổn của Tinh Phong Giáp mà anh sử dụng để huấn luyện hằng ngày, chi phí vận hành và bảo trì hệ thống mô phỏng lập thể..."
Đường Thiên Tâm quở trách Trần Phong rất lâu, khiến hắn trắng tay mà về.
Trần Phong ủ rũ cúi đầu, trở lại ký túc xá.
Sau quyết định đầu tiên, hắn đã tìm hiểu qua hệ thống tin tức cá nhân.
Kỹ thuật biến đổi dịch gen quả thực là phổ cập toàn dân, nhưng lại được quân đội nắm giữ trong tay, sự phân phối và kiểm soát dịch gen vô cùng nghiêm ngặt, đề phòng một số kẻ không biết trời cao đất rộng muốn tiêm lần thứ hai.
Đơn trình của Trần Phong đương nhiên bị cự tuyệt.
Sau đó hắn lại tìm đến Đường Thiên Tâm, hy vọng thông qua hệ thống nội bộ của quân đội mà hưởng thụ đặc quyền một lần.
Hắn ngụy biện rằng mình chưa từng tiêm dịch gen, nhưng tổ y tế căn bản không công nhận, kết quả giám định vẫn là, không chỉ gen của hắn đã được cải tạo, mà còn hoàn thành gen thức tỉnh một lần.
Cho nên hắn vẫn bị cự tuyệt như cũ.
Ngày hôm sau, Trần Phong lại tới phòng làm việc của Đường Thiên Tâm lần nữa, xin giải ngũ, vẫn bị cự tuyệt.
Nếu như hắn vẫn là một binh nhì bình thường, dĩ nhiên có thể đi đâu thì đi, nhưng bây giờ, hắn là người đứng đầu danh sách đánh giá toàn diện về mô phỏng lập thể, là mục tiêu của vô số Giáp Sĩ ngước nhìn và nỗ lực đuổi theo.
Hắn không đi được.
2 tháng trôi qua....
Trần Phong làm một chuyện khiến toàn bộ căn cứ Đại Tuyết Sơn, cũng như toàn bộ căn cứ trên toàn cầu khác phải khiếp sợ.
Sau khi kín đáo tìm cách, sau khi hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ điều động đầu tiên bên ngoài căn cứ, hắn bỏ lại Tinh Phong Giáp trên xe hậu cần, biến mất không thấy tăm hơi.
Hắn đào ngũ.
Hai tháng này, hắn đã chuẩn bị rất chu đáo, hiểu rõ tường tận hệ thống quản giáo của quân đội, luyện năng lực sinh tồn và năng lực phản trinh sát đến cực hạn.
Mặc cho quân đội đuổi theo, phái biết bao nhiêu đội truy tìm cùng trời cuối đất, đen máy thăm dò sinh mệnh scan đến cực hạn, thì vẫn không thể tìm được hắn.
Bất tri bất giác lại hơn mười ngày nữa trôi qua, Trần Phong xuất hiện ở một thị trấn nhỏ rách nát hoang vu.
Nương theo tiến bộ khoa học kỹ thuật, sự đẩy mạnh tiến trình đô thị hóa, cùng với sự phát triển mở rộng ra ngoài vũ trụ, Trái Đất này đã không còn chật hẹp nữa.
Đây là thời kỳ siêu hiện đại hóa, máy móc nông nghiệp toàn bộ đều được tự động hóa, hoàn toàn đáp ứng nhu cầu lao động nông nghiệp của nhân loại, nông dân chỉ cần sống bên trong thành phố, cầm chiếc điều khiển từ xa để vận hành máy móc là có thể hoàn thành trồng trọt thu hoạch.
Hiện tại, mọi người gần như sống tập trung trong các khu đô thị hiện đại hóa, tỷ lệ dân số đô thị hóa đã là 100%.
Hệ thống thị trấn nhỏ đã từng tồn tại, nay đã biến mất khỏi lịch sử.
Bây giờ, những kiến trúc của thị trấn được bảo tồn đều trở thành di tích văn hóa, thỉnh thoảng sẽ có vài tốp học sinh thành phố đến đây dạo chơi và chiêm ngưỡng tham quan.
Nhưng thị trấn mà Trần Phong đang ở lại khác.
Thị trấn nhỏ này nằm ở tỉnh Tân Cương của Trung Quốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận