Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 488: Bền Bỉ

Bảng danh sách xếp hạng này khiến con đường để mọi người đạt được sự thỏa mãn trở nên đơn giản hơn.
Thứ hạng càng cao thì sẽ mang lại cảm giác thỏa mãn càng lớn, lúc hành tẩu giang hồ cũng sẽ có mặt mũi hơn.
Cho dù vì thiên phú có hạn mà không thể thăng hạng thứ bậc, thì khi nhìn thấy mức độ thức gen của mình đã được cải thiện hơn, không cần phải so sánh với người khác, chỉ cần so sánh với chính mình của quá khứ, thì sự tiến bộ này cũng có thể khiến người ta vui vẻ, lúc xã giao cũng có thể diện hơn.
Dựa theo một ý nghĩa nào đó, đây chính là sự theo đuổi "hư vinh" đối với gen.
Tuy nhiên sự gia tăng độ thức tỉnh gen có thể mang đến năng lực làm việc cường đại hơn, có thể hoàn thành công việc tốt hơn, tạo ra nhiều giá trị hơn cho nền văn minh, gia tăng niềm hy vọng chiến thắng trong cuộc chiến không thể tránh khỏi kia.
Loại hư vinh này được xây dựng dựa trên khả năng tạo ra giá trị thực tế, biến thành vinh quang thực sự, còn được gọi là “thực vinh”.
Tất nhiên, vẫn còn rất nhiều người dù có cố gắng đến đâu cũng không thể đột phá ranh giới của thiên phú, thống khổ khi không thể nhìn thấy hy vọng được tăng lên, trạng thái tâm lý rơi xuống vực thẳm, trạng thái sinh hoạt của họ cũng rớt xuống vạn trượng, hoặc chủ động hoặc buộc phải đi đến Lạc Thành số 1, số 2, số 3,... số 108.
Những người như vậy hết sức đáng thương, nhưng họ là sự mất mát có thể chịu đựng được đối với toàn bộ nền văn minh.
Việc tự loại bỏ những gen yếu cũng là một trong những động lực thúc đẩy sự tiến bộ của nền văn minh.
Trần Phong chỉ nhìn vào bảng danh sách đơn giản, sau đó lướt qua tin tức cơ bản của thời đại, hắn đã đọc hiểu được cũng như tự mình bổ não được rất nhiều thứ.
Cũng không phải là hắn đồng tình hay thương hại gì đối với với những người tự đào thải.
Hiện tại, hắn đã không còn là Thánh mẫu nữa, hắn đã biết rõ sự phức tạp và vẻ đẹp của bản chất con người nằm trong khuôn mẫu đa dạng này.
Hắn có thể đối mặt với mặt tối của thế giới nơi đây một cách thản nhiên hơn.
Cơ chế thời đại đã trở nên quá công bằng, nhưng đám người này lại không bò lên nổi, vậy thì cũng chẳng còn cách nào khác.
Đồng thời, Trần Phong cũng rất vui mừng khi nhận ra được một điểm khác, vì Chính phủ của thế giới này dùng độ thức tỉnh gen để truyền cảm hứng cho những người bình thường, nên hắn không cần hỏi han nghe ngóng ai, hắn cũng biết rằng chắc chắn phải có cách nào đó để tiếp tục nâng cao độ thức tỉnh gen cá nhân.
Hơn nữa, cũng không phải chỉ nâng cao một lần duy nhất, nó phải là một phương pháp huấn luyện hoàn toàn mới có thể kiên trì bền bỉ.
Kiên trì bền bỉ đến mức nào?
Đổng Sơn lão đầu cũng đã 170 tuổi - một độ tuổi cao chót vót, nhưng trong top 100 vẫn có thể thấy được hai lão đầu khác với độ tuổi 210.
Trong phòng ăn, sau khi dùng bữa với những chiến hữu khác như thể gió cuốn mây tan, mọi người tùy tiện lảm nhảm tán gẫu, còn Trần Phong thì một mình trở về ký túc xá.
Hắn nhấp vào bảng danh sách xếp hạng độ thức tỉnh gen một lần nữa, lần lượt quét qua các bản tóm tắt thông tin cá nhân của các "cường giả" cấp thần tượng.
Lâm đầu to đứng ở vị trí 'siêu quần xuất chúng', bỏ xa người ở vị trí thứ hai một quãng lớn.
Hiện tại, Lâm Bố không mang binh, nhưng quân hàm của anh ta đã cao đến cấp bậc trung tướng, dựa vào thực lực chiến đấu cấp thần tượng, anh ta hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu bất khả chiến bại.
Nhân sinh của Lâm Bố chính là một truyền kỳ.
Anh ra là một ông cụ non chính tông, từ lúc nhỏ đã có những tiến bộ vượt bậc, 8 tuổi vượt qua giới hạn độ thức tỉnh gen 35%, được vinh dự trở thành một siêu cấp thiên tài, người có cơ hội dẫn dắt thời đại khi chiến tranh ập đến.
Nhưng không ai ngờ được, năm 10 tuổi ấy, bởi vì có 2 năm anh ta không thể thăng cấp được mà rơi xuống vực sâu, anh ta bị đào thải đến Lạc Thành số 1.
Anh ta đã từng chói lọi bao nhiêu thì khi anh ta suy sụp ở Lạc Thành, lại trở nên hèn mọn bấy nhiêu.
Lâm Bố 10 tuổi, hoàn toàn đánh mất tinh thần chiến đấu, rõ ràng mạnh mẽ như vậy, nhưng khi bị tên cặn bã ở Lạc Thành ức hiếp lại không biết phản kháng.
Khi trông thấy cảnh này, các nhà lãnh đạo quân sự và chính trị bấy giờ chỉ biết bóp tay thở dài, cho rằng cả đời này anh ta sẽ mãi như thế, đợi đến khi chiến tranh xảy ra, lôi hắn đến quân doanh, làm một chiến sĩ Ngân Hà bình thường cũng được.
Không ai ngờ rằng, khi mới 18 tuổi, Lâm Bố suýt chết khi vô tình bị cuốn vào một vụ ẩu đả tranh giành tình nhân ngoài đường.
Nếu không có robot thông minh tập trung chú ý vào các nhân tài tiềm lực đến hiện trường kịp thời, kéo anh ta vào thiết bị trị liệu, thì anh ta thực sự thăng thiên rồi.
Sau khi thoát khỏi cảnh ngàn cân treo sợi tóc, từ đó, Lâm Bố một bước lên trời, không thể vãn hồi, cho tới hiện tại, độ thức tỉnh gen của anh ta chính là 37,66%, một con ngút trời.
Thỉnh thoảng anh ta lại trở về Lạc thành, bóp nát chân tay và xương cốt của hàng vạn người, quẳng xuống mấy lời hung ác.
"Cho các người một cơ hội được trở thành chiến sĩ Ngân Hà, tôi chấp nhận sự khiêu chiến cùng lúc của mấy chục người các ngươi, sống chết mặc kệ. Bắt đầu từ bây giờ, cứ cách 3 tháng lại tổ chức 1 lần. Cái đám phế vật kia, các người không thể tìm thấy mục tiêu để chiến đấu thì tôi đây sẽ cho các người một cái mục tiêu, đến tìm tôi báo thù đi, đến giết tôi đi."
Đối với hành vi ngang ngược và tàn bạo của Lâm Bố, các nhà lãnh đạo trong bốn lĩnh vực lớn bao gồm quân sự, khoa học, chính trị và công nghiệp tỏ ra hết cách, mà họ cũng chẳng ngăn cản.
Chiến tranh sắp nổ ra, nếu quả thực anh ta có thể sử dụng phương pháp này để kéo chút sức mạnh chiến đấu từ Lạc Thành, thì đây vẫn xem như là một biện pháp tốt.
Trong báo cáo cá nhân vắn tắt của Lâm Bố chỉ có một tấm hình.
Dung mạo của anh ta không có nhiều thay đổi so với trước đây, nhưng vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng và u ám, gương mặt anh ta dính đầy máu.
Trong ảnh, phía sau anh ta là một 'rừng người' ngã rạp đầy đường, máu chảy khắp nơi trên mặt đường.
Vô số người gãy vụn tứ chi, nghiến răng nghiến lợi ngóc đầu lên, dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người để nhìn về phía bóng lưng của Lâm Bố.
Giữa không trung còn có vô số robot y tế màu trắng đang hối hả khắp phía.
Trần Phong nuốt một ngụm nước miếng, lần này thủ đoạn của Lâm đầu to có vẻ quá mức cực đoan rồi!
Uầy, có phải do lúc trước anh ta bị biến thành cái đầu không quá nhiều lần, rồi vì ảnh hưởng vô hình của vận mệnh trước đó, nên lần này mới sinh ra tật xấu là đánh đến mức chỉ chừa lại cái đầu cho người ta hay không nhỉ?
Tuy nhiên, khi Trần Phong quan sát cẩn thận những thương binh nằm trên mặt đất, hắn phát hiện Lâm Bố thoạt nhìn có chút biến thái, nhưng kỳ thực ra tay vô cùng đúng mực, vết thương nhìn có vẻ dọa người, nhưng căn bản không gây nguy hiểm đến tính mạng, với điều kiện y tế của thời đại này, nhiều nhất là 1 - 2 tuần là đã có thể chữa khỏi, không chết được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận