Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 592: Điều Tuyệt Vời

Kỳ thực, Trần đại sư không cố ý cuốn ai cả, hắn chỉ trở lại tàu con thoi theo kế hoạch ban đầu mà thôi.
Tâm tình của chính hắn vẫn không thay đổi, dù sao thì lãnh tụ gì đó, hắn cũng từng làm qua rồi.
Nhưng tâm tình của Đổng Sơn và u Thanh Lam thì lại hoàn toàn khác biệt.
Cực kỳ phức tạp, cực kỳ khó tả.
Hai người cũng nhận được báo cáo vắn tắt của Hàn Dữ, trong lòng như bị vuốt mèo cào phải, muốn xem truyền kỳ nhân vật của viện văn học thật kĩ, cũng muốn tiếp tục xem video, nhưng chỉ hận là không có thời gian.
Ai có thể ngờ rằng, Trần Phong - một thanh niên sảng sủa và thản nhiên của 2-3 tiếng trước, hay cái người đàn ông mà khuê mật nhà mình nhặt được, lại là nhà hiền triết vĩ đại nhất trong lịch sử văn minh 1000 năm.
Đây là kinh dị đến mức nào chứ?!
Khó tin đến mức nào chứ?!
Nhưng tại thời điểm này, Phồn Tinh và Hàn Dữ - hai đại diện của trí tuệ nhân tạo và logic của con người đã đóng kết luận.
Lúc này, hai người Đổng u trước tiên là hoãn cuộc họp của ủy ban Khoa học, sau đó mỗi người đều lộ ra vẻ hơi né tránh, nhưng với ánh mắt lại cực kỳ tò mò, vụng trộm nhìn Trần Phong, người vừa cởi bỏ bộ giáp phòng ngự Titan và bước vào tàu con thoi.
Trần Phong cười cười: "Vẻ mặt của hai người là ý gì vậy?"
Ừng ực.
Đổng lão đầu nặng nề nuốt một ngụm nước bọt: "Trần... Trần gia gia, hậu, hậu bối hèn mọn Đổng... Đổng Sơn xin thỉnh an ngài, trước đó là bởi vì vô tri nên mới nói những lời không mấy thỏa đáng, ngài đừng trách tôi. Tôi thực sự xin lỗi ngài, chân thành xin lỗi. Thực xin lỗi!"
3 chữ cuối cùng của lão đầu gần như là hét lên, đầu cúi xuống, cái cổ gần như song song với mặt đất.
"Trần... khục khục, xin chào ngài, nhà hiền triết, tôi là u Thanh Lam."
Giọng nói của u Thanh Lam cũng run lên, không phải sợ hãi mà là phấn khích không thể kiềm chế được.
Khóe miệng Trần Phong giật giật.
Lại nữa rồi, hương vị quen thuộc, lại bị cưỡng ép thành thiên tuế lão nhân.
Cứ thấy là lạ thế nào ấy.
"Bỏ mấy thứ cung kính của các người đi, tôi thấy mà phiền, trước sao giờ vậy đi."
Muốn thu hồi sự sùng kính thâm căn cố đế của người khác đối với nhà hiền triết là một chuyện cực kỳ khó.
Trần Phong cũng không thèm lãng phí miệng lưỡi, xua xua tay, thái độ kiểu thích thế nào thì tùy.
"Được... Được. Vậy ... Chúng ta có nên đến đó họp trước không?"
Đổng Sơn lại hỏi.
Trần Phong suy nghĩ một chút: "Cuộc họp này của mọi người là để bàn xem liệu có nên thông qua video do Phồn Tinh đăng tải mà công nhận thân phận của tôi hay không, đúng không?"
u Thanh Lam lặng lẽ bật ngón tay cái: "Thật không hổ là nhà hiền triết, sức quan sát vô cùng nhạy bén, trí tuệ của ngài chiếu rọi..."
“Câm miệng, thổi phồng cái rắm.” Trần đại sư bắt đầu cảm thấy khó chịu: “Các người có thể thoải mái thảo luận, không cần phải để ý đến ý kiến của tôi. Dù sao, mặc kệ các người có quyết định như thế nào...ừ, cũng sẽ không ảnh hưởng tới tôi."
Hai người tự ngồi vào chỗ riêng của mình, thiết bị đồng bộ hóa sóng não trong tàu con thoi lập tức được khởi động.
Đang lúc hai người chuẩn bị bước vào phòng họp giả lập, Trần Phong đột nhiên gọi họ lại: "Khoan đã, còn có một chút chuyện. Trong một thời gian ngắn nữa, Phồn Tinh sẽ bắt đầu xuất bản một số luận văn. Tôi đã yêu cầu cô ấy chỉ xuất bản luận văn riêng cho lãnh đạo trong lĩnh vực khoa học, còn việc chuyển hóa hay hoàn thành thành quả này như thế nào thì các người tự mình cân nhắc đi. Tôi chỉ có hai yêu cầu. Thứ nhất, làm tốt công tác bảo mật. Kẻ xâm lăng hoàn toàn có thể tiến hành quan sát sơ bộ chúng ta qua mái vòm thái dương. Thứ hai, đừng chất vấn thành quả của Phồn Tinh và tôi, đồng thời, tranh thủ thời gian, triển khai làm việc. Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, tiết kiệm được phút giây nào thì hay phút giây đó. Trước đây tôi chỉ thấy chiến hạm hình cầu mà thôi, nhưng cá nhân tôi cho rằng, đây có lẽ chỉ là sức chiến đấu phần rìa của nền văn minh mắt kép, vì vậy, tôi cũng không biết điều gì đang chờ đợi chúng ta ở lần này."
Trần Phong nói xong, liền ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Hai tiếng sau, hội nghị mở rộng toàn diện trong bốn hệ thống chính hoàn tất, hội nghị lãnh đạo tối cao bắt đầu.
Một tiếng sau, viện văn học phát hành hết thảy 2 phiên bản.
Một là phiên bản toàn diện của "Phong Mang Bất Khuất" nhiều đến 1,2 triệu từ; phiên bản còn lại là phiên bản tóm tắt, chỉ có 1000 từ.
Phiên bản 1000 chữ này tóm tắt lại cuộc đấu tranh của nhà hiền triết Trần Phong qua 7 tuyến thời gian và 7 nghìn năm bằng ngôn ngữ tinh chuẩn nhất có thể.
Trung bình 130 từ sẽ tổng kết 1000 năm.
Nhưng đằng sau những câu chữ cứng nhắc này là những cuộc chiến tuyệt vọng, giãy dụa đấu tranh hết lần này đến lần khác.
Trong câu chuyện này, có sự phản bội, có sự hiểu lầm lẫn nhau, có sự hy sinh của hàng trăm triệu người chỉ trong nháy mắt, và có cả sự tuyệt vọng.
Chỉ duy nhất không có cụm từ: "từ bỏ".
Những người tham gia theo dõi nội dung câu chuyện để lục tìm chi tiết, cũng có thể nhìn thấy được số phận của chính họ trong phiên bản toàn diện của "Phong Mang Bất Khuất".
Ví dụ, quân đoàn trưởng Thẩm Trường Hà, thì thào tự lẩm bẩm.
Anh ta vô thức nhớ đến lời tuyên thệ của chính mình trong lúc làm quân đoàn trưởng của quân đoàn Trường Hà.
“Trường Hà giữa trời, Tinh Huy vĩnh hằng.”
Thẩm Trường Hà mím chặt môi.
Gaius không chỉ đọc bản tóm tắt văn bản, mà còn tìm ra các bản ghi chép liên lạc trong ký ức của Trần Phong vào thời điểm chính mình hy sinh.
Ánh mắt của Đường Thiên Tâm tập trung vào cảnh mình nói với Trần Phong rằng việc thụ thai đã thành công, hết lần này đến lần khác.
Trong những tuyến thời gian trong quá khứ, có vô số khoảnh khắc mà cô nàng thể hiện tài hoa sáng chói rực rỡ, nhưng điều kỳ lạ là cô nàng lại tập trung vào bé con của mình và Trần Phong.
Hóa ra việc tự mình thai nghén đời sau lại là một điều tuyệt vời như vậy.
Đó là sợi dây liên kết của tinh thần, là ý chí ngoài định mức có được khi làm mẹ.
Sự im lặng trong phòng hội nghị tối cao kéo dài hơn nửa tiếng.
Cuối cùng, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào gương mặt của Đường Thiên Tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận