Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 812: Rắc Rối Lớn Rồi

Tộc người Grass bẩm sinh đã có năng lực giao tiếp mạng lượng tử, tư duy của họ có thể bay lượn tự do trong không gian mạng lượng tử.
Trên hành tinh Grass, có đến mấy chục triệu người Grass.
Ngàn vạn người Grass độc lập với mạng lượng tử của nhân loại, đã lợi dụng thiên phú của bản thân để tạo thành một mạng lượng tử hoàn toàn khép kín, đã duy trì mấy triệu năm.
Hơn nữa, nhờ khả năng giao tiếp chuỗi trực tiếp, người Grass có thể ngay lập tức hình thành một ý thức thống nhất, kích hoạt một cơn bão luồng thông tin.
Vào thế kỷ 27, khi nhân loại đổ bộ lên hành tinh Grass, đã phải trở tay không kịp trước cơn bão luồng thông tin này, chiến hạm suýt nữa thì rơi vỡ ngay tại chỗ.
Sau đó, nhân loại bắt đầu tiếp xúc và đàm phán lâu dài với tộc Grass, hy vọng có thể đưa họ vào bản đồ lãnh thổ của đế chế nhân loại.
Nếu có thể nhận được sự trợ giúp của tộc Grass, để họ trở thành người bảo trì mạng lưới thông tin, thì số liệu thông tin và tính ổn định của dữ liệu mạng của nhân loại sẽ được cải thiện đáng kể.
Nhưng rất đáng tiếc, tộc Grass xúi quẩy này hoàn toàn không ăn thịt nhân loại như ai đó, cũng không để mối đe dọa từ nền văn minh mắt kép vào ra mắt, chẳng coi ai ra gì, chính là cái thứ mà dầu hay muối đều không lọt, cực kỳ bài ngoại, nói thế nào cũng không xong.
Nếu không phải trên đỉnh đầu nhân loại còn có đại địch là mắt kép, nhân loại vẫn hy vọng có thể lấy được chút gợi ý từ tộc Grass, thì nhân loại đã sớm thanh trừ cái thể loại văn minh xúi quẩy này rồi.
Trần Phong đã phá được án.
Không ngờ mấy trăm năm qua, tộc Grass ngoài miệng thì nói 'anh đi đường anh, tôi đi đường tôi', nhưng bên trong thì âm thầm lợi dụng ưu thế của mình trong mạng lượng tử để lặng lẽ xâm nhập và hấp thụ rất nhiều công nghệ của nhân loại, thành công nhảy vọt vô số cấp độ công nghệ, đạt được năng lực du hành vũ trụ cấp xuyên hệ hằng tinh, cũng đã đến bãi phế liệu 001 - chiếc gần nhất với hành tinh Grass.
Trước đó, Trần Phong chưa từng đụng độ người Grass trên những hành tinh khác, có thể là do may mắn, hoặc cũng có thể là do người Grass chướng mắt với các tiểu hành tinh khác, nên đã đi thẳng đến hành tinh lớn nhất, số 8839.
Bây giờ tên trộm dò dẫm vào phòng ăn trộm, nhưng lại đụng phải chính chủ.
Frides có thể đã phát hiện ra con tàu này, có trời mới biết người Grass đã ngây người trên 8839 bao nhiêu năm để phát hiện ra điều y chang.
Frides đến để hủy lõi trí não, trong mắt người Grass, điều này tương đương với việc đột nhập vào nhà của một kẻ lang thang và phá hủy cái đèn của người ta, cho nên, Frides bị tập kích.
Lúc đó, để nâng cao độ chính xác của thao tác, Frides đã chủ động bước ra khỏi chiến giáp, để cho mấy kẻ khốn nạn đó thừa cơ lợi dụng.
Răng rắc, răng rắc.
Trần Phong điều khiển chiến giáp Ngân Hà thận trọng đến gần, cũng điều chỉnh mặt nạ chiến thuật đến chế độ hoàn toàn trong suốt.
Ánh mắt của hắn có thể nhìn xuyên qua cơ thể thạch màu xanh lam của người Grass, nhìn thấy được khuôn mặt xanh xao của Frides từ bên trong.
Lúc này, không thể nhìn thấy bất kỳ sự đau đớn nào trên gương mặt của Frides, anh ta giống như chỉ bình thản mà ngủ thiếp đi.
Trên bảng điều khiển của Trần Phong, Vi Tinh đã tự động chiếu phần giới thiệu chi tiết về tộc người Grass trong cơ sở dữ liệu, trong đó có ghi chép chi tiết về quá trình nhân loại bị họ nuốt chửng.
Trần Phong liếc nhanh, cau mày.
Rắc rối lớn rồi.
Frides không bị thiếu oxy, các chức năng trong cơ thể vẫn được duy trì, nhưng đã không còn là hệ tuần hoàn bên trong cơ thể gốc nhằm cung cấp chất dinh dưỡng nữa, mà đã trở thành những đường ống chứa chất nhựa cây Grass thấm qua lỗ chân lông trên da của anh ta.
Ý thức của anh ta không thực sự tiêu tán, nhưng cơn bão lượng tử trong tâm trí anh ta đã được bao phủ bởi một cơn bão lượng tử khác với cấu trúc ổn định hơn và quy mô lớn hơn.
Tư duy của Frides đang bị người Grass cắn nuốt 'từng ngụm'.
Quá trình người Grass cắn nuốt thức ăn hữu cơ, về cơ bản chính là quá trình đồng hóa, liên tục đồng hóa tâm trí và cơ thể của anh ta, biến chúng thành cấu trúc giống như bọn họ, sau đó loại bỏ những phần chất không phải hữu cơ khó tiêu hóa.
Các nạn nhân không thể cảm nhận được một chút đau đớn nào, chỉ giống như đang trải qua một giấc mơ và không bao giờ tỉnh lại.
Lúc này, có vẻ như Frides vẫn là Frides, người Grasse vẫn là người Grasse, chỉ cần Trần Phong tách bọn họ ra, Frides có thể được cứu.
Nhưng thực ra thì điều này là bất khả thi.
Vô số ống nhựa cây đã thâm nhập vào da của Frides, sâu ít nhất là 2 cm dưới da, hơn nữa, chúng còn đang bao bọc các mạch máu và mạch bạch huyết và tiếp tục tiến lên.
Các ranh giới vật lý thị giác đã biến mất từ lâu.
Theo một nghĩa nào đó, cả hai đã dụng hợp lẫn nhau, không phân khác biệt, trở thành cùng một sinh mệnh.
Bây giờ cho dù Trần Phong có giết chết đối phương tại chỗ, thì cũng chẳng có ích lợi gì.
Theo kinh nghiệm trước đây, sau khi bị người Grass nuốt chửng, nếu nhân loại không thể nhanh chóng được giải cứu trong vòng 5 giây, thì đồng nghĩa với việc, hết cứu được.
Chỉ có cách bắn nát cả chỉnh hợp nhân loại và người Grass.
Từ khi Trần Phong nhận được tin tức, mặc dù hắn đã chạy tới đây rất nhanh, nhưng vẫn quá trễ.
Trước tiên, Trần Phong điều chỉnh chiến giáp Ngân Hà sang chế độ thủ công, để ngăn người Grass trước mặt hắn cướp mất quyền điều khiển trang bị, sau đó từ từ nâng khẩu súng trường bắn một phát năng lượng pha lên, đem họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào người Grass, cùng với đầu Frides bên trong.
Lúc này, không thể diễn tả được là hắn đau khổ đến nhường nào.
Mấy tiếng trước, Frides vốn chỉ còn 2 ngày tuổi thọ.
Cho dù không gặp phải chuyện này, anh ta cũng chỉ sống được thêm khoảng 40 tiếng.
Con người mà, chết sớm hay muộn, thì cũng chết có 1 lần.
Cho dù có bao nhiêu hối hận tiếc nuối, cho dù có bao nhiêu không cam tâm từ bỏ, cuối cùng cũng phải ly biệt.
Trần Phong đã rèn đúc nên một trái tim sắt đá, sẽ không dễ dàng buồn thương.
Trước khi bóp cò, hắn liếc nhìn dữ liệu kiểm tra sức khỏe được truyền từ đồng hồ thông minh gắn trên cổ tay Frides.
Cũng không biết là ngẫu nhiên trùng hợp, hay là vì bỗng nhiên chấn thương đột ngột, mà khiến sinh lực vốn đang suy giảm, gen vốn đang trong trạng thái suy sụp của Frides đột ngột tăng lên mãnh liệt.
Trước khi lên đường, tỷ lệ sụp đổ của anh ta là 99,99%, nhưng bây giờ nó đã trở thành 99,999 ...%, gần như vô hạn với 100%.
Khi tỷ lệ suy sụp lên đến 100%, cơn bão lượng tử trong não anh ta sẽ bùng nổ điên cuồng với cường độ vượt quá giới hạn chịu đựng của não người, cho đến khi giọt sinh khí cuối cùng của tất cả các tế bào thần kinh của anh ta nhanh chóng bị rút cạn.
Cho đến lúc này, Trần Phong mới chú ý tới Frides, mặc dù đang nằm úp sấp trên mặt đất nhưng anh ta vẫn giơ hai tay lên, cẳng tay dựng ở góc phải 90 độ so với thân thể, đầu ngón trỏ hơi cong của tay trái phải hướng lên trời.
Tất nhiên, Trần Phong nhận ra tư thế này.
Sau khi bị tấn công và ngã xuống đất, có thể anh ta đã cố gắng đứng dậy trở lại, nhưng không thành công.
Sau đó, anh ta cứ nằm xuống như thế này, cố gắng di chuyển các ngón tay của mình để hoàn thành thiết kế con tàu.
Anh ta biết rằng đồng hồ thông minh có thể ghi lại dấu ngón tay của anh ta, dữ liệu vẫn sẽ được truyền đi.
Trần Phong dần dần tăng lực ngón tay.
Vào lúc này, Vi Tinh đưa cho hắn một dữ liệu phản hồi mới.
Tỷ lệ sụp đổ gen của Frides đã chính thức đạt 100%!
Nhưng ngón trỏ của anh ta trong phần thân mờ của người Grass lại di chuyển từ phải sang trái 0,001 mm!
Anh ta vẫn đang vẽ bản vẽ thiết kế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận