Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 166: Thành Công Một Nửa

Đánh giá của Lộ Tiên Phong không hề ngoài ý muốn, thậm chí, hắn còn cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
Nói ra cũng thật xấu hổ, dựa theo tư liệu lịch sử ghi lại thì phần nhạc đệm "Thiêu Đốt Bản Thân" bản tiếng Anh vốn dĩ là do nhà soạn nhạc "Trần Phong đại sư" tự mình xuất chiêu.
Đây là sự thật.
Tài hoa sáng tác của Trần Phong có lẽ là kiểu "có chút ít còn hơn không", cách diễn tấu của hắn cũng chẳng có bao nhiêu linh tính.
Tài diễn tấu của hắn chỉ có một sở trường, chính là nhờ lúc trước cố gắng sao chép "Vô Vị" và "Khô Khan" mà mỗi ngày đều chăm chỉ luyện tập, sau đó mới thuần thục.
Nhờ vậy, mỗi lần diễn tấu đều có thể duy trì phát huy được trạng thái và trình độ đồng đều.
Lộ ủy viên: "Trần Phong, anh nói thẳng ra đi, rốt cuộc anh muốn làm gì? Cách kích hoạt nổ thứ 2 rốt cuộc là cái gì?"
Vẻ mặt của Trần Phong chợt nghiêm túc: "Tôi hiểu rất rõ các anh, nói suông không có tác dụng, tôi có nói thế nào thì anh cũng sẽ không tin, cho nên, tôi sẽ làm, các anh cứ nhìn mà tự phán đoán. Đúng rồi, nhắc nhở anh một câu, tiếp theo, bên trong Internet lượng tử có thể sẽ phát sinh một ít biết hóa mà anh không thể tưởng tượng được đâu, chú ý một chút. Còn nữa, tuyệt đối đừng để người khác biết chúng ta đang nói chuyện về gì, nếu không, anh chính là tội nhân thiên cổ."
Nói xong, Trần Phong lại bắt đầu diễn tấu lần thứ hai.
Khác với lần đầu tiên, lần này là khúc phổ ngược, đếm ngược từ âm cuối mà đàn.
Diễn tấu như vậy sẽ cho ra một khúc nhạc rất quỷ dị.
Không hề nhiệt huyết sôi trào, mà là quỷ dị âm u.
Lộ Tiên Phong vội vàng truy cập Internet, nhưng anh ta chỉ mở dữ liệu một chiều, dữ liệu và báo cáo bên ngoài có thể truyền vào, nhưng những thứ phát sinh bên trong không để lộ ra bên ngoài.
Khi Trần Phong trình diễn đến 1/3 khúc phổ ngược, bộ phận giám sát Internet gửi tới một tin tức tình báo trọng yếu.
Máy phát tín hiệu Neutrino trên chiến hạm Tinh Không của phái lưu vong đang phát ra tín hiệu với tần số đặc biệt trên toàn cầu.
Phương thức khuếch tán của tín hiệu cực kỳ giống với cuộc tấn công DDoS ngàn năm trước.
Đây là một loại tấn công mạng nguyên thủy, nhưng vô cùng hữu hiệu và thật sự rất khó ngăn chặn.
Sau khi Internet lượng tử nhận được đoạn tín hiệu này, một số bộ mã dưới tầng đáy của AI trung ương vẫn luôn nằm trong trạng thái yên tĩnh đột nhiên hoạt động mà không có bất kỳ cảnh báo nào.
Lại qua 2 giây, báo cáo phân tích mới nhất ra lò.
Bộ phận mã tầng đáy đang hoạt động kia đang nhân lên với tốc độ cực nhanh, huy động nhiều tài nguyên hơn, và bắt đầu gửi tín hiệu đến phần lõi Trái Đất.
Lại 1 giây trôi qua, lại có một phần báo cáo xuất hiện trước mặt Lộ Tiên Phong.
Bộ phận kỹ thuật đang thử khôi phục tín hiệu do cuộc tấn công DDoS tạo ra trên Internet lượng tử, nhưng liên tục thất bại. Phương thức mã hóa giống như đúc với cơ chế mà tiến sĩ Sergey đã sử dụng trong quả bom lượng tử Quark.
Dựa theo tốc độ tăng cường tín hiệu hiện có, nếu như công kích DDoS vẫn tiếp tục kéo dài, thì quả bom ở trung tâm Trái Đất sẽ được kích nổ trong vòng 3 phút.
"Tôi tin rồi! Dừng lại! Anh mau dừng lại đi!"
Bang!
Trần Phong đè dây đàn xuống.
Nguy cơ bên ngoài tự nhiên biến mất, mật mã mà Sergey lưu lại lại yên lặng lần nữa.
Trần Phong nhìn sắc mặt tái nhợt của Lộ Tiên Phong, cười nói: "Đúng như những gì anh vừa chứng kiến. Cách kích hoạt nổ thứ hai, chính là diễn tấu khúc phổ nghịch của "Thiêu Đốt Bản Thân". Thật ra thì chuyện này không chỉ đơn giản là diễn tấu ngược. Phương thức kích hoạt chỉ có một, chính là đem toàn bộ khúc phổ ngược này, mã hóa thành số liệu dưới dạng gói dữ liệu, sau đó lan truyền nó vào Internet lượng tử, nó sẽ kích hoạt cơ chế.
Một khi lan truyền, mật mã mà Sergey lưu lại sẽ tức khắc đọc mã, hoàn toàn thức tỉnh, sinh mạng của Trái Đất sẽ bắt đầu đếm ngược. Quá trình này không thể tạm ngừng, không thể hủy bỏ. Mục đích mà tiến sĩ Sergey làm như vậy, chắc hẳn anh cũng đã rõ. Chẳng qua thật vừa vặn, có một người có thể chủ động ngồi đàn để khai thông anh, tôi chính là người đó, cho nên, tôi có thể dừng lại.
Bây giờ, tôi trịnh trọng nhắc nhở anh, năm phút sau, chiến hạm Tinh Không của tôi sẽ chính thức thoát khỏi tầng khí quyển, ngón tay của tôi vẫn sẽ dừng trên nút lệnh nhấn gửi gói dữ liệu kia. Một khi tôi phát hiện điều gì bất thường, dù chỉ là gió thổi cỏ lay, tôi sẽ ấn xuống nút lệnh, hết thảy chấm dứt."
Dứt lời, Trần Phong chủ động cắt đứt truyền tin, ra khỏi cửa, ra lệnh.
Bên kia giao toàn bộ cho Lộ Tiên Phong vậy.
"Xuất phát!"
Trong buồng chỉ huy, Trần Phong ngẩng đầu nhìn lên vũ trụ, lớn tiếng nói.
Bên tay phải của hắn cầm một chiếc hộp điện tử nhỏ, vừa được chế tạo ra.
Bên ngoài không trung, mẫu hạm và hàng loạt hạm chiến đấu đều đang cuống quít quay đầu.
"Báo cáo! Bên ngoài chiến hạm Tinh Không của chúng ta phát hiện năng lượng dị thường! Phần năng lượng phóng xạ này xuất phát từ chiến hạm bên ngoài vũ trụ!"
Cùng lúc đó, truyền tin quân đội truyền tới thông báo, là âm thanh của Lộ Tiên Phong.
"Chớ kinh hoảng! Đừng chuyện bé xé ra to! Chúng tôi đang rút lui các robot gián điệp siêu nano của chúng tôi!"
Trần Phong toét miệng mỉm cười: "Được! Tốt lắm."
Không hổ là quân đội, trong thời gian ngắn ngủi như thế mà có thể bố trí một cách chu toàn như vậy.
Ngay cả robot siêu nano mà cũng cài vào được.
E rằng nếu Trần Phong đàm phán thành công, có lẽ trong lúc vô tình chiến hạm Tinh Không của bọn sẽ bị uy hiếp trong nháy mắt.
Sự đe dọa của Trần Phong đã có tác dụng.
Lần này, hắn có đến 100% lòng tin.
Đối phương là một người tuân theo tư duy logic một cách quá mức, điều này giúp cho tư duy của bọn họ liền mạch. luôn luôn đưa ra được quyết định chính xác, cũng giúp Trần Phong có thể dễ dàng dự đoán được hành động kế tiếp của bọn họ.
Không có sơ hở, chính là sơ hở lớn nhất.
Ước chừng nửa tiếng trôi qua, đông đảo lãnh đạo và ủy ban điều hành nhìn chiến hạm Tinh Không khổng lồ kéo một đường lửa thật dài trong vũ trụ, thoát khỏi lực hút của Trái Đất, lao ra Thái Dương Hệ, rối rít thở phào nhẹ nhõm.
Rốt cuộc Trần Phong cũng có thể buông lỏng một chút, ngã ngồi trên ghế sĩ quan chỉ huy.
Hắn quay đầu nhìn hướng về khoang y tế, trong lòng không khỏi cảm khán.
Sergey Ponomarenko thật đáng gờm, tính toán của ông ta đã vượt qua biết bao nhiêu thế hệ, vượt cả 500 năm cho đến tận bây giờ.
Năm đó, Sergey đã giấu quyển nhật ký này bằng cách ẩn giấu nó sâu bên trong tài liệu của thư viện Đại học Kirov do chính ông ta sáng lập.
Cuối cùng, bị người sáng lập của phái lưu vong, cũng chính là người đảm nhiệm vai trò hiệu trưởng Đại học Kirov phát hiện ra.
Chính bởi vì đọc được quyển nhật ký này, nên ông ta càng hiểu sâu hơn và lý niệm và kiến thức của Sergey, càng cảm thụ được tính logic hoàn mỹ bên trong.
Ông ta không hề hoài nghi những phán đoán Sergey, thành lập phái lưu vong, cũng biến quyển nhật ký này trở thành cơ mật lớn nhất của phái lưu vong, đời đời truyền thừa, truyền đến trong tay Lâm Bố, và cuối cùng trở thành nhành cỏ cứu vớt Trần Phong.
Trần Phong cảm nhận được một tầng nghĩa khác của quả bom Sergey.
Ông ta không chỉ uy hiếp nhân loại, mà còn uy hiếp cả kẻ xâm lăng.
Sergey đã thành công một nửa.
Nhưng chẳng qua cũng chỉ là uy hiếp đe dọa mà thôi, không thể thay đổi vận mệnh nhân loại được.
Trần Phong có thể chắc chắn rằng, khi kẻ xâm lăng bao phủ Trái Đất, bọn chúng có cách phá hủy quả bom này.
Cách duy nhất để khiến bọn chúng không được như ý, chính là kích hoạt nổ tung trước thời hạn.
Nhưng nhân loại luôn có khát khao sinh tồn, nếu không phải là khoảnh khắc cuối cùng thì sẽ không bỏ cuộc, không có ai có tư cách hạ quyết định này.
Cho nên, chuyện này trở thành một nút thắt chết cứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận