Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 647: Tôi Có Mất Mặt Không?

Đường Thiên Tâm rầu rĩ gật đầu: "Tôi vừa mới đọc báo cáo phân tích của ủy ban điều hành khoa học. Khả năng mà anh nói là hơn 50%."
Trần Phong nghiêng đầu, ánh mắt xuyên qua tấm ngăn trong suốt của cabin trị liệu hai lớp, rơi vào gò má của cô nàng, trong lòng lộp bộp một tiếng, thầm than không ổn.
Vừa rồi cô nàng vẫn luôn quay lưng lại với chính mình, không để cho chính mình nhìn thấy chính diện, bây giờ khi nhìn thấy chính diện của cô nàng, hắn mới nhận ra có gì đó không ổn.
Một tiếng trước, tinh thần của cô cực kỳ sáng láng, mặt mày sáng rỡ, ánh mắt cương nghị, trên người tràn đầy sự tự tin cường đại của một người ra quyết định cấp cao.
Chỉ ngắn ngủi trôi qua một tiếng, xương gò má đã hơi nhô ra, hốc mắt trũng sâu.
Quan trọng nhất là cô ấy không có thần thái hăng hái như của quá khứ.
"Âu Thanh Lam thế nào rồi? Vừa rồi tôi thấy trạm không gian vũ trụ của trung tâm nghiên cứu ở rất gần, nó đã lọt vào tầm bắn của chiến hạm địch."
Đường Thiên Tâm lắc đầu: "Cô ấy không sao, khá may mắn, trạm vũ trụ đã kịp thời rút lui sau khi thu thập dữ liệu."
Nhưng cô nàng lại lập tức nói thêm: "Nhưng vẫn có một số thương vong ngoài ý muốn. Tiến sĩ Đổng Sơn đã vô tình bị nổ khi đang phân tích các mảnh vụn của cánh tay Đao Phong Lan, hy sinh rồi."
Trần Phong sửng sờ, trong đầu hắn vô thức hiện lên bộ dáng của lão gia hỏa già mà không nên nết kia, lại nhớ tới "lý thuyết ký ức vũ trụ" của lão đầu ở thời khắc cuối cùng trong tuyến thời gian cuối cùng.
Rõ ràng là lần này đã đánh thắng, nhưng không ngờ lão đầu vẫn không có cơ hội nói lời do ngôn.
Nếu hắn không hỏi tới, có lẽ lão đầu sẽ lặng lẽ đi.
Không biết rốt cuộc đã có bao nhiêu người hy sinh.
Trần Phong rốt cuộc cũng nhớ tới việc xem qua thống kê hy sinh, sau đó, hắn cảm giác cực kỳ nghẹt thở.
8 chiến khu quân đội chính quy không còn lấy 1 cái.
Thương vong của quân dự bị cũng vượt quá 70%.
Tổng số người hy sinh trong trận chiến là 29,6 tỷ.
Không phải là số lẻ, không phải là vạn, mà là tỷ.
41 tỷ người tham chiến, chỉ còn lại 1,4 tỷ người sau chiến tranh.
Trước đó, Trần Phong đã từng suy đoán rằng sự hy sinh lần này sẽ cực kỳ nghiêm trọng, nhưng khi con số thống kê thực sự hiện ra trước mắt, vẫn khiến hắn giật mình.
Hắn giật mình thức tỉnh, bỗng nhiên hiểu được tâm tình của Đường Thiên Tâm.
Hết lần này đến lần khác, hắn vẫn luôn mất đi những chiến hữu qua từng tuyến thời gian, cảm xúc của hắn đã dần trở nên tê liệt.
Bởi vì chính bản thân hắn chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng sẽ chiến thắng, cho nên luôn kiên định gây tê bản thân luôn tin rằng mình có thể gặp lại những người đồng đội này trong tương lai, vì vậy, khi nhìn thấy những người này hy sinh, hắn có thể ngay lập tức thoát khỏi nỗi buồn thương tâm, 'ngựa không ngừng vó' bước vào trận chiến tiếp theo, quên mọi đau buồn.
Khi hắn tin chắc rằng mình có thể gặp lại bọn họ trong tương lai, hắn đã đánh mất bản năng quay đầu nhìn lại những người đang dùng cả tính mạng để đẩy hắn tiến về phía trước.
Hắn... hắn đã trở nên quá máu lạnh.
"Haizz!"
Trần Phong cũng thở dài, không chỉ vì những người đã hy sinh, mà còn vì chính mình.
Hắn biết như thế là không tốt, nhưng biết thì dễ mà làm thì khó, rất khó sửa.
Đường Thiên Tâm khó khăn nâng tay lên, dụi dụi mắt, xin lỗi: "Xin lỗi, đáng lẽ ra tôi nên vui vẻ mới đúng."
Trần Phong líu lưỡi, không nói nên lời, cô nàng lại hình thành nhân cách tự trách bản thân rồi hả?
Hắn cười khổ lắc đầu: "Cô không cần phải xin lỗi."
Suy nghĩ một chút, hắn lại nói: "Cô không cần phải xin lỗi người khác, cô không làm gì sai cả, cô đã hoàn thành xuất sắc trách nhiệm của một tổng tư lệnh."
Đường Thiên Tâm biết rằng hắn đã nhìn thấu tất cả: "Nhưng tôi nên làm mọi thứ tốt hơn. Chỉ có hai tiếng, chỉ là một cuộc chiến... Haizzz..."
"Kẻ khơi mào chiến tranh không phải chúng ta. Công nghệ của chúng ta cũng quá lạc hậu. Có thể chiến thắng đã là tốt rồi. Không cần đòi hỏi sự hoàn hảo nghiêm khắc như thế."
"Nhưng tôi là người hạ lệnh.” Đường Thiên Tâm miễn cưỡng cười cười: “Thật ra, mấy cái phương pháp xoa dịu hay khuyên bảo tâm lý này, tôi đều đã học qua rồi. Ban đầu tôi vốn không phải người đa sầu đa cảm, nhưng đã có quá nhiều người phải bỏ mình trong trận chiến này. Quá nhiều."
Trần Phong im lặng hồi lâu.
Hắn nghĩ đến một căn bệnh sang chấn tâm lý, có tên là hội chứng tâm lý sau chiến tranh, là một dạng PTSD.
Nhiều anh hùng chiến đấu giết người không chớp mắt trong chiến tranh đã không thể thoát khỏi hội chứng này, luôn bị tra tấn nhiều năm sau khi xuất ngũ.
Tỷ lệ phổ biến cao hơn ở cấp sĩ quan chỉ huy cao cấp.
Phản ứng căng thẳng của Đường Thiên Tâm đến rất nhanh, nhanh hơn một chút so với tưởng tượng của Trần Phong, nó có thể liên quan đến việc cô nàng đã sử dụng não quá mức, và nhiều hơn nữa là bởi vì số người hy sinh quá khủng bố.
Nếu trong tương lai, nhân loại đặt chân vào vũ trụ và trở thành một chủng tộc khổng lồ tung hoành trên khắp dải ngân hà, khi tham gia vào một cuộc chiến tranh văn minh quy mô lớn hơn, có lẽ nhân loại có thể từ từ thích nghi với quy mô hy sinh hàng tỷ người này.
Nhưng bây giờ còn quá sớm.
Mặc dù dấu chân của nhân loại đã trải dài khắp Thái Dương Hệ, nhưng ngày nào còn chưa thoát ra ngoài, thì sẽ không bao giờ thoát khỏi loại hình 'nhân loại Trái Đất', không thể tính là văn minh vũ trụ.
Đây là lần đầu tiên nhân loại tham gia vào một cuộc chiến không gian vũ trụ, Đường Thiên Tâm cũng là sĩ quan chỉ huy chiến tranh không gian chân chính đầu tiên.
Cô nàng không thể tìm thấy kinh nghiệm của những người đi trước để tham khảo học hỏi, cũng hoàn toàn chưa từng trải qua ảnh hưởng của thế giới quan cấp độ văn minh vũ trụ -thứ dần dần hình thành sau khi hun đúc hàng trăm hàng ngàn năm.
Kỳ thực, cô nàng đã đạt được sự kiên cường cực hạn mà một người Trái Đất có thể làm được.
Trần Phong có thể xem là một nhân loại 'dị tộc'. Kinh nghiệm sống của hắn để thoát khỏi khốn cảnh tư duy không đến từ sự mở rộng của không gian, mà là sự đào sâu của thời gian.
Hắn có, những người khác thì không.
Đây không phải là thứ cảm giác có thể có được chỉ đơn giản thông qua việc xem video ký ức của hắn, dù cho có nhập vai đến đâu, thì cũng không đủ sâu.
Đối với mẹ đứa nhỏ trong tuyến thời gian này mà nói, những người đã hy sinh không thể nào quay trở lại.
Đường Thiên Tâm lại hỏi: "Anh nói xem, có phải tôi rất mất mặt hay không?"
Trần Phong lắc đầu: "Kỳ thực không sao cả, đâu phải cô bày ra vẻ mặt này trước mặt người khác đâu. Tôi cá là cho dù bây giờ cô được phép trở về cương vị chỉ đạo cuộc chiến một lần nữa, thì cũng sẽ không có vấn đề gì cả."
"Ừm, tất nhiên rồi.” Đường Thiên Tâm gật đầu.
"Bây giờ vẫn chưa đến lúc thả lỏng tinh thần đâu, mái vòm thái dương vẫn còn đó, giữ vững tinh thần nào."
"Được rồi, chờ sau khi chúng ta thức dậy, chơi một ván cờ đi."
"Không thành vấn đề."
Mỗi người lần lượt chìm vào giấc ngủ thật say.
Ở trạng thái ngủ, tốc độ phục hồi của cơ thể và bộ não là nhanh nhất, xưa này đều là như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận