Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 204: Giữa Anh Và Trần Phong Đại Sư Chỉ Có Dáng Dấp Tương Tự Mà Thôi

"Giải tán!"
Trên đài, Đường Thiên Tâm giương tay một cái, xoay người rời đi.
Trần Phong vừa di chuyển đến sân huấn luyện cùng với lớp lớp chiến hữu, vừa cẩn thận suy tư trong lòng.
Để trình độ kiến thức lý luận đạt tiêu chuẩn thì thực sự quá mức khó khăn, như vậy, chỉ có thể bộc lộ tài năng trên phương diện kỹ năng thực chiến mà thôi.
Mặc dù tỷ lệ gen thức tỉnh của mình đã không còn chiếm ưu thế áp đảo, nhưng so với những tân binh còn lại, thì dầu gì mình cũng đã tích lũy được 3 năm huấn luyện chuyên nghiệp Ky Giáp, Thanh Long Giáp và Tinh Phong Giáp, vẫn có thể chiếm chút ưu thế.
Ừm!
Liều mạng vậy!
Sau nửa ngày trời, Trần Phong lại bắt đầu rơi vào trạng thái hoài nghi cuộc sống.
Rốt cuộc hắn cũng biết, tỷ lệ trung bình gen thức tỉnh của toàn bộ tân binh trong căn cứ Đại Tuyết Sơn cao đến 30,54%.
Mặc dù tỷ lệ 31. 77% của hắn cũng không tệ lắm, nhưng chỉ vượt mức trung bình mà thôi.
Trong lớp của hắn, tỷ lệ của Bàng Đức và sáu người khác đều cao hơn hắn.
Lớp tân binh mà Đinh Hổ dẫn dắt chỉ là lớp phổ thông.
Trong căn cứ còn có lớp nâng cao, tỷ lệ gen thức tỉnh của những người bên kia còn đạt đến mức 31,85%.
Trong toàn quân, xếp hạng của căn cứ Đại Tuyết Sơn cũng chỉ ở mức tiêu chuẩn phổ thông mà thôi, vẫn còn những căn cứ đặc huấn do Thượng tướng trực tiếp thống lĩnh, một khi tốt nghiệp thì sẽ trở thành một thành viên tinh nhuệ của Đội Cảm Tử tiên phong.
Tỷ lệ thức tỉnh của toàn bộ tân binh trong căn cứ đặc huấn là 32,18%!
Lúc trước, Trần Phong còn vui vẻ vì sự tiến hóa toàn diện của nhân loại, bởi vì...điều này có thể giảm bớt áp lực lên bản thân hắn.
Nhưng bây giờ hắn lại cảm nhận được, biến bản thân mình trở thành một kẻ bình thường chính là một con dao hai lưỡi, có cả mặt xấu và mặt tốt.
Trên phương diện thể năng, hắn không chiếm được ưu thế.
Sau khi kết thúc huấn luyện thường quy, hắn lại không cam lòng đi tìm Đinh Hổ hỏi thăm về chuyện trang bị cá nhân của binh sĩ, hy vọng có thể "cá mắm vươn mình".
Dựa theo những đặc điểm trang bị mà Đinh Hổ nói tới thì đều là hệ thống điều động tác chiến cá nhân Thần Phong, hắn cũng không chiếm được ưu thế.
So với Ky Giáp bị đào thải 300 năm trước, Thanh Long Giáp bị đào thải 200 năm trước, Tinh Phong Giáp bị đào thải 100 năm trước, nguyên lý hoạt động của hệ thống tác chiến cá nhân Thần Phong hoàn toàn khác biệt.
Phương thức mang nó theo người, chính là lợi dụng kỹ thuật nén phân tử năng lượng cao, bình thường, kích thước của nó chỉ giống như một tấm thẻ ngân hàng be bé, được dắt ngang hông.
Một khi nhận được yêu cầu kích hoạt, hệ thống Thần Phong có thể cấp tốc triển khai, hiện ra tư thái trang giáp kim loại, biến hóa thành đủ loại hình thái trang bị vũ trang.
Đúng, hệ thống Thần Phong lần này đã thoát khỏi lý niệm trang giáp cá nhân, thay vào đó, nó sử dụng phương tiện thành thục của các hình thái khác nhau làm bộ phận chủ chốt.
Lục cơ pháo, xe công kích mặt đất, đơn vị tác chiến trên không, phi cơ chiến đấu tinh không cá nhân....
Mỗi một loại hình thái, đều đại diện cho một kiểu hình thức tác chiến khác biệt.
Mặc dù nó vẫn là bộ giáp cá nhân hình người, nhưng tỷ lệ sức chiến đấu của loại hình này biến từ 80% của Tinh Phong Giáp thành dưới 10%.
Các phương tiện tấn công và phòng thủ chính đã trở thành một lá chắn trường năng lượng tổng hợp, bao gồm trường xạ kích tầm xa, trường lực, trường Neutrino và các kỹ thuật khác.
Lý niệm tác chiến thay đổi, các binh lính không cần phải ký thác vọng vào việc đọ sức cận chiến tầm gần nữa, mà ký thác hy vọng vào khả năng kết thúc trận chiến giai đoạn đối đầu tầm xa.
Điều này có nghĩa là, ưu thế của Trần Phong tan thành bọt nước, sở trường cận chiến của hắn hoàn toàn không có đất dụng võ.
Nếu hắn muốn trở thành binh vương một lần nữa, thì phải học tập xạ kích và các loại chiến thuật mới dưới những hình thái khác nhau từ nền tảng cơ bản.
Hắn "bị" bình thường rồi.
"Được rồi, đừng buồn bã ỉu xìu nữa. Lớp văn hóa chứ có phải là ngày tận thế đâu, chắc chắn cậu sẽ có cơ hội thay đổi vận mệnh. Luyện thật giỏi vào, tôi vẫn yêu quý cậu như cũ mà. Có điều, bây giờ cậu cũng đã biết về đặc điểm của hệ thống Thần Phong rồi đó, tuyệt đối không thể để thành tích bên lớp văn hóa ở mức kém đâu đấy, nếu không, cậu sẽ chẳng có cơ hội điều khiển hệ thống Thần Phong đâu, nếu như vậy, dù cậu có lên được chiến hạm, thì ước chừng cũng chỉ có thể làm một gã lính cần vụ tầng dưới chót nhất mà thôi. Đi học bù đi. Mặc dù tôi không xem thường lính cần vụ, tôi chỉ là hy vọng cậu có thể làm tốt hơn."
Đinh Hổ vỗ bả vai Trần Phong một cái, quay đầu rời đi.
Lần này, tâm thái của Trần đại sư thực sự bùng nổ rồi.
Hắn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Sự thiếu quyết đoán sẽ dẫn đến thảm họa, cần phải quyết đoán hơn.
Hay là mình dứt khoát từ bỏ giãy giụa, đem hết thảy thời gian học tập kiến thức lý luận căn bản và xem tư liệu lịch sử đi, trở thành một phế nhân duy nhất trong xã hội?
Dựa vào nền văn minh của thời đại này, làm một phế nhân cũng có thể cơm no áo ấm, không phải lo lắng gì cả.
Chờ sau khi trở về, phải tận lực khống chế hành động của mình, không thể gây ra đột biến khoa học kỹ thuật nữa, phải để trình độ kiến thức của mình theo kịp thời đại trước đã, rồi lại từ từ thay đổi thế giới sau.
Mặc dù lần này sẽ lãng phí một cơ hội, mặc dù rất không cam tâm, nhưng quả thật không còn cách nào tốt hơn cả.
Đi làm công nhân của dây chuyền sản xuất lắp ráp?
Cũng quá đần độn rồi, như vậy thì có khác gì một kẻ phế vật đâu.
Nhưng cũng không phải chưa từng thử qua.
Hai lần đầu tiên khi tới đây, chẳng phải mình cũng từng làm một kẻ rác rưởi, không ngừng thích ứng và vô cùng hưởng thụ đó sao?
Cho đến lần thứ ba, chẳng phải bởi vì vô tình bị giáo sư u Dương phát hiện ra trị số tương thích 100%, sau đó mới chân chính tiếp nhận vận mệnh của một quân nhân sao?
Lần này, hắn cũng quyết định nhận mệnh.
Dù sao thì, có dựa vào đầu óc hay thiên phú chiến đấu thì cũng chẳng bò lên nổi, càng không thể biểu hiện được sự ưu tú nổi trội, chỉ e là từ giờ cho đến ngày mạt thế kéo tới, hắn cũng chẳng có cơ hội tiếp xúc với người quyền cao chức trọng như Đường Thiên Tâm, haizz. giãy giụa cũng vô dụng.
"Trần Phong, người phụ trách căn cứ Đại Tuyết Sơn, Thiếu tướng Đường Thiên Tâm gọi anh đến phòng làm việc của cô ấy, xin hãy đến đó trong vòng 10'."
Vừa trở lại ký túc xá, câu nói đầu tiên mà trợ lý AI thốt ra khiến hắn vô cùng mờ mịt.
Hắn vô thức bật thốt: "Cái gì?"
Tôi là ai?
Đây là đâu?
Tôi đang làm cái gì?
Cô biết tôi sao?
Cô gọi tôi làm gì?
Triệt để hoang mang!!
...
"Đường Tướng quân, cô tìm tôi có chuyện gì không?"
Đứng trong phòng làm việc của Đường Thiên Tâm, Trần Phong dò hỏi.
Đường Thiên Tâm nhấc tay lên: "Anh chờ tôi một chút."
"Được."
Không lâu sau, cô nàng đặt cây bút trong tay xuống, dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Trần Phong.
Trần Phong bị cô nàng dùng ánh mắt này nhìn đến có chút mất tự nhiên.
Không hiểu rốt cuộc cô nàng có ý gì, có phải đã phát hiện được điều gì hay không.
"Giống, thật sự rất giống."
Cô nàng như thể đang tự nhủ.
"Cái gì giống?" Trần Phong càng lúc càng khó hiểu rồi.
Đường Thiên Tâm trỏ ngón tay lên không trung.
Giữa hai người hiện ra một bức ảnh, bên dưới bức ảnh còn có một đoạn giới thiệu tóm tắt nhân vật.
"Trần Phong, nhạc sĩ đỉnh cấp, doanh nhân thành đạt nổi danh của thế kỷ 21, là người vĩ đại với những đóng góp công lao và tầm nhìn xa trông rộng tuyệt vời."
Trần Phong nhìn bức ảnh của "chính mình", thoáng bừng tỉnh.
"Dáng dấp của anh và vĩ nhân ngàn năm trước cơ hồ giống nhau như đúc, ngay cả cái tên cũng giống nhau như đúc, quả thực rất khó để người khác không nảy sinh lòng hiếu kỳ với anh. Đây chỉ là trùng hợp thôi sao?"
Đường Thiên Tâm ý vị sâu xa hỏi.
Trần Phong muốn nói cho cô nàng biết, rằng đây không phải là trùng hợp, người bên trong tấm hình chính là hắn.
Nhưng sao có thể thốt những lời như vậy ra miệng được đây?
Vì vậy, hắn chỉ gật đầu một cái: "Đây quả thực là vinh hạnh của tôi. Chỉ tiếc, ông ta là ông ta, tôi là tôi."
Đường Thiên Tâm lại gật đầu, bên trong hình chiếu lập thể lại xuất hiện đánh giá toàn diện trong lớp huấn luyện kiến thức lý luận căn bản mà Trần Phong tham gia hôm qua.
"Cơ hồ là mù chữ, chưa bao giờ tiếp xúc với giáo dục văn hóa. Nhưng nếu anh ta đã có thể thông qua bài kiểm tra nhập ngũ, thì có nghĩa là, anh ta có đầy đủ tiềm lực, nhưng kiến thức lại thiếu hụt đến nước này, hẳn là do lười biếng mà thành —— u Thanh Lam."
Đường Thiên Tâm gõ lên bàn một cái: "Xem ra, thực sự giữa anh và Trần Phong đại sư chỉ có dáng dấp tương tự mà thôi."
Trần Phong thực sự bị đả kích sâu sắc, nhưng lại vô lực phản bác: "Đúng vậy."
"Vậy tiếp theo, anh đã có tính toán gì chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận