Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 451: Đừng Hoảng!

Lại n vừa hạnh phúc vừa thống khổ.
Hạnh phúc nằm ở chỗ đột nhiên phát hiện ra rằng mình có thể làm được nhiều việc hơn, Trần Phong chỉ cần phác họa cho anh ta tên của những hạng mục này là có thể khiến anh cảm thấy hứng thú.
Thống khổ nằm ở chỗ cần phải bổ sung các nhiệm vụ thiết kế mới và cần nhiều đất hơn.
Tốc độ của Trần Phong quá nhanh và mạnh mẽ, khoản đầu tư trước đó vẫn chưa sinh ra một xu lợi nhuận, nhưng quy mô hạng mục đã tăng gấp đôi.
Ngay cả ‘tài đại khí thô’ u Quốc Hoa cũng có chút bối rối, không biết nên đi theo hay là khuyên can.
Trần Phong quay lưng lại và nói: "Nếu chú u cảm thấy quy mô đầu tư quá lớn, phía bên cháu tạm thời chịu gánh nặng đầu tư thêm, cháu sẽ vay một phần tiền từ vốn lưu động của Tinh Phong Entertainment."
u Quốc Hoa đã do dự trong một thời gian ngắn và tiến hành giảm quy mô đầu tư một cách hợp lý.
Theo quy mô đầu tư cá nhân mới được bổ sung của Trần Phong, cấu trúc cổ phần cuối cùng của Viện nghiên cứu Tinh Phong trở thành: hắn giữ 57%, tập đoàn u Hòa 39%, Lại n 4%. Khoảng cách đến con số 67% là Trần Phong mong muốn lại âm thầm tiến gần thêm một bước.
Để biến một tài sản quy mô lớn như vậy thành hiện thực, Trần Phong phải trở về Trung Quốc.
Hắn đóng hành lý với vẻ tiếc nuối và rời khỏi khách sạn Hilton.
Khi bước ra khỏi khách sạn, hắn tự nghĩ, bản thân hắn cũng quá bình tĩnh đi chứ, ròng rã ba ngày không có một ai tới thăm.
Hôm nay Paul Powell bận việc mua bán căn biệt thự nên không tiện làm tài xế cho hắn.
Hắn bước ra cửa khách sạn và tiện tay bắt một taxi, "Ra sân bay."
Người lái xe da trắng trung thực và khỏe mạnh thủ thế OK, "Được thưa ông."
Trong 15 phút, Trần Phong khẽ nheo mắt nhìn xung quanh.
‘Tiền hậu tả hữu’ taxi, có bốn chiếc xe ô tô màu đen và bốn chiếc xe địa hình cỡ lớn.
Hắn lại nhìn vào vạch sóng trên điện thoại, tín hiệu 0.
Hắn không ngạc nhiên, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.
Coi như đã đến rồi.
"Không ra sân bay sao?"
Trần Phong ngồi ở băng ghế sau hỏi rõ ràng.
Tài xế phía trước không khỏi hoảng hốt, "Trần tiên sinh, sợ rằng ông không ra được sân bay rồi."
"Ồ, vậy anh đưa tôi đi đâu?"
"Đến công viên Monrovia Canyon, Trần Phong tiên sinh, có người muốn gặp anh."
Trần Phong nhìn đồng hồ, "Vậy thì có lẽ tôi phải lỡ chuyến bay rồi. Anh phải bồi thường tiền vé máy bay cho tôi. 1239 đô."
Tài xế hớn hở: "Anh vui tính quá, như người Mỹ vậy".
Trần Phong cũng vui vẻ, "Đó chỉ là ảo giác của cậu."
20 phút sau, hắn nhìn thấy người muốn gặp mình đứng trong sân của một căn nhà to lớn như trang viên, tuy nhiên trong sân được canh gác rất cẩn mật.
Đó là một đặc vụ cấp cao của ABI, chịu trách nhiệm xử lý các vấn đề thương mại và gián điệp công nghệ của toàn bộ California. Tất nhiên, người này cũng là một đặc vụ cấp cao, tuy không để lộ danh tiếng nhưng có tầm ảnh hưởng rất lớn.
Trần Phong muốn tìm kiếm lòng nhân từ.
"Những Phỏng Đoán Của Kẻ Điên 1.0" và 9 hạng mục đột phá đang trong quá trình chuẩn bị của Viện nghiên cứu Tinh Phong sẽ khiến mọi người cảm thấy khá hấp dẫn.
Nhưng trước đây, một số người vẫn cho rằng những gì hắn muốn làm là quá xa vời, lý thuyết là lý thuyết, thực hành là thực hành.
Có lẽ rất nhiều người mong hắn mang theo sức mạnh của lực lượng nghiên cứu khoa học Trung Quốc đâm đầu vào ngõ cụt, nên mới bỏ mặc hắn muốn làm gì thì làm mà không thèm can thiệp.
Nhưng giờ đây, khi hắn lôi ra "Những Phỏng Đoán Của Kẻ Điên 2.0" và một lần nữa đề ra mục tiêu cao hơn, mọi thứ dường như đã không còn là viển vông.
Cũng giống như Einstein hồi đó, nếu ông ấy nói rằng ông ấy muốn chứng minh sự tồn tại của Chúa, e rằng ai đó sẽ tài trợ cho ông ấy hàng trăm triệu đô la để nghiên cứu.
Địa vị có thể thay đổi nhiều thứ, vừa có thể khiến người ta ngưỡng mộ nhưng cũng có thể khiến người ta sinh ra sự tham lam.
Trần Phong nhẹ nhàng đặt lên cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, khiến một số người cân nhắc thiệt hơn chuyển sang hướng khác.
Thái độ của đối phương rất ôn hòa, nụ cười đầy thân tình, "Trần tiên sinh, nước Mỹ cần một người như anh, thế giới cũng cần một người như anh. Hãy cùng chúng tôi chung tay vì một đất nước tự do nhất, thịnh vượng nhất, đổi mới nhất và tôn trọng nhân quyền nhất mà làm việc chăm chỉ. Chúng tôi sẽ cung cấp cho anh mọi thứ anh muốn, hỗ trợ nguồn tài chính tốt nhất, đội ngũ nghiên cứu khoa học tốt nhất, các biện pháp an ninh tốt nhất, anh có thể tạo ra nhiều của cải hơn cho thế giới và chính anh cũng có thể nhận được nhiều của cải hơn."
Trần Phong nhấp một ngụm cà phê trước mặt, lẩm bẩm như đang tự nói với mình, "Nhưng tôi không thích cà phê, tôi thích Đại Hồng Bào ở Vũ Di Sơn mà các người không mua được."
"Hả?"
Trần Phong đặt chiếc cốc xuống, "Vậy thì, ông có thể cho tôi biết ai sẽ tài trợ cho tôi? Tôi sẽ phục vụ ai? Sẽ kiếm tiền cho ai? Gia tộc Walton? Gia tộc Koch? DuPont? Buffett? Murdoch? Hay là gia tộc tiếng tăm lừng lẫy Rockefeller? Hay tất cả bọn họ?"
Hắn cười nhẹ nhàng, tuy nhiên lại nhằm thẳng vào vấn đề cốt lõi.
Đối phương im lặng.
Trần Phong lại nói: "Các ông ép buộc tôi ở lại, rồi nói chuyện với tôi về tự do và nhân quyền, ông không cảm thấy mâu thuẫn sao? Chà, tôi gần như quên khuấy đi mất. Vì ông là người đứng đầu ABI, chắc hẳn đã tự cho mình là bất khả chiến bại. Có vẻ tôi không nên nói với ông những điều này."
Rõ ràng, Trần Phong hoàn toàn khác với nhiều người giàu có mà đối phương đã từng tiếp xúc trong quá khứ.
Đối phương: "Vậy nếu Trần tiên sinh đây đã không thích sự 'tự do' của chúng tôi đến vậy? Tại sao ông lại còn hào phóng với các học giả của chúng tôi như vậy?"
Trần Phong đút hai tay vào túi quần, "Nếu tôi nói lý do của tôi là vì nhân loại, ông có tin không? Giống như các người đã tâng bốc, tôi cũng nghĩ như vậy."
"Dù sao chúng tôi cũng sẽ giữ anh lại. Dù muốn hay không, anh có lẽ phải ở lại đây rồi. Tiếp theo chúng tôi sẽ tìm cách bắt giữ hết gia đình anh. Anh quá quan trọng."
Trần Phong nhún vai, "Tôi cần sửa lại hai điểm. Thứ nhất, ông không thể giữ tôi lại. Thứ hai, tôi không có gia đình ở Trung Quốc."
Bang!
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Trần Phong di chuyển và đánh phủ đầu.
...
Năm phút sau, hắn xé sợi dây cáp súng điện đã bắn trúng mình xuống.
Trần Phong nhìn lại cánh cửa, 70 - 80 người đàn ông vạm vỡ mặc vest và mang giày da đang nằm trên mặt đất.
Trang viên rất yên tĩnh, ngoại trừ việc rất nhiều người ngã trên mặt đất, còn lại thì rất yên bình.
Hắn quay lại nhìn vị ‘quan chức cấp cao’ đang bị trói thành một cái bánh giò trước mặt.
Trần Phong cầm trong tay một cây súng trường vừa cướp được của một trong những tên đang nằm dưới đất, "Tôi đã nói rồi, ông không giữ được tôi đâu."
Làn da vốn đã trắng của đặc vụ cao cấp trở nên nhợt nhạt hơn, trông như không còn chút máu.
Ông ta chỉ tự lẩm bẩm: "Điều này là không thể. Mày đã trải qua huấn luyện quân sự?"
Trần Phong hỏi, "Ông đã bao giờ nhìn thấy một quân nhân mạnh như vậy chưa? Trong lịch sử có sao?"
Trong khi nói chuyện, hắn cầm sợi dây cáp của súng gây choáng chưa được tắt điện và nghịch nó trong tay. Từng luồng điện kéo dài như pháo nổ trong tay hắn nhưng hắn chẳng thèm để ý chút nào.
Đặc vụ cao cấp hoàn toàn im lặng.
Trần Phong nhìn ra ngoài cửa một lần nữa, "Bảo lính bắn tỉa của ông rời đi. Tôi đang nói về anh chàng mặc đồ ngụy trang, đang ngồi trên cây. Tôi sẽ cho anh ta 3 giây, nếu không thì kẻ đầu tiên phải chết ở đây chắc chắn không phải là tôi."
Đặc vụ sửng sốt.
Những người mai phục bên ngoài cách đây ít nhất hai trăm mét, bọn họ là những kẻ ẩn nấp chuyên nghiệp nhất, làm sao có thể bị tìm thấy.
Trần Phong bắt đầu đếm ngược.
"Ba hai..."
Hắn còn chưa đếm xong, tay trái đột nhiên vung lên và kéo cò.
Đoàng!
"A!"
Một tiếng hét phát ra từ hệ thống liên lạc của nhân viên.
Trần Phong chậm rãi thu súng lại, họng súng còn đang bốc khói, "Đừng hoảng, vừa rồi tôi chỉ định nhắm vào cành cây bên dưới chỗ anh ta ngồi thôi, không chết được, chỉ là chút thương tích không đáng kể."
Bạn cần đăng nhập để bình luận