Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1026: Chu A

Âu Quốc Hoa, người theo chủ nghĩa thiết thực, cũng dần dần tin tưởng, ngập ngừng hỏi: "Vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Trần Phong nhếch miệng cười: "Chẳng có cách nào khác, binh tới tướng chặn. Bất kể mối nguy cơ này là gì, chỉ cần chúng ta có thể biết trước, chúng ta vẫn có thể chuẩn bị trước thời hạn, thì nó đã không còn là một nguy cơ đơn thuần nữa rồi, mà lại biến thành cơ hội. Tôi tin rằng, mọi người đang ngồi ở đây, cũng giống như tôi, đều những người quan tâm đến sự sống còn của giống nòi.
Vì vậy, tôi hy vọng rằng Ilan, Âu tổng và Tống Tư Vũ đều sẽ tham gia vào sự nghiệp chung của chúng tôi, trở thành thành viên của Cứu Thế đợt hai. Tôi hy vọng mọi người có thể giao phần đời còn lại của mình cho tôi chi phối. Tôi sẽ dẫn dắt mọi người tạo ra của cải khổng lồ cho nhân loại. Cái tên của mọi người sẽ được khắc trên tượng đài của nền văn minh, giống như những tên tuổi vĩ đại thời cổ đại. Thế nào? Mọi người có hứng thú tham gia không?
Ilan dẫn đầu bày tỏ quan điểm của mình: "Tất nhiên, tôi sẵn sàng."
Âu Quốc Hoa theo sát phía sau, cười ha ha tỏ ý rằng mình đã kiếm đủ mấy đời rồi, mấy đời cũng không thể bại gia sản.
Lý do khiến ông ấy không nỡ buông sự nghiệp kinh doanh trong tay là vì tinh thần trách nhiệm xã hội mà thôi.
Lời nói của Tống Tư Vũ rất đơn giản, không ngại.
Cô vừa mỉm cười vừa vuốt ve bụng mình: "Cha và Tuấn Lãng đều đã ở đây. Trần Phong, anh cũng kéo tôi vào đây, khiến tôi có cảm giác đã là người một nhà thì không thể đứng ngoài cuộc được. Nói tóm lại, rất cảm ơn sự tín nhiệm của anh, tôi sẽ cố gắng đuổi kịp cha và Tuấn Lãng."
Trần Phong nghe vậy liền cười nói: "Không, không, không, tôi cố ý kéo cô tham gia vào hội, không phải là vì mối liên quan với những người khác. Mà vì trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo, cô có thiên phú khiến người khác phải hâm mộ."
Mà là liên quan đến cá nhân tôi...
Âu mập mạp lúc này cũng khích lệ vợ: "Đúng vậy, bà xã, em cứ tin tưởng những lời anh Phong vừa nói đi. Anh ấy nói em có năng lực, thì chính là có năng lực. Tự tin lên nào."
Tống Tư Vũ ngọt ngào gật đầu: "Ừm."
Từ đó, cuộc họp mở rộng quy mô đầu tiên của tổ chức Cứu Thế đã được kết thúc thành công.
Lúc này, vẫn còn cách hội nghị thượng đỉnh học thuật 4 ngày.
Để đảm bảo hội nghị diễn ra suôn sẻ, không để xảy ra bất kỳ sai sót nào, Trần Phong đích thân xuất mã, chuẩn bị đặt một phòng họp lớn ở khách sạn cao cấp nhất ở Hán Châu - Thiên Hán.
Tại đây, hắn đụng phải một người không ngờ tới.
Chu A.
. . .
Đã từng có một khoảng thời gian, chỉ cần nghĩ đến cái tên Chu A này, Trần Phong sẽ lập tức nghiến răng nghiến lợi.
Khi hắn còn hèn mọn, Chu A chính là ác mộng của hắn.
Chu A đã dạy hắn một đạo lý.
Người này đã cho Trần Phong thấy thế nào là một người phân phối tài nguyên xã hội trầm mê trong quyền lực, sự kiêu căng ngạo mạn và chà đạp lên tính mạng và nhân phẩm của người khác ra sao.
Trong cuộc đời tầm thường của Trần Phong, là một "đứa trẻ mồ côi", hắn đã từng chứng kiến rất nhiều sự u ám ở phố thị.
Những mâu thuẫn ở phố thị chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi, hoặc chỉ là sự phẫn nộ phun máu 5 bước nhất thời.
Nhưng, giống như Chu A, một tay che trời, động ngón tay một chút là có thể hủy hoại cả tính mạng người khác, lại là chuyện mà Trần Phong chưa từng gặp bao giờ.
Nhưng có lẽ cũng nhờ Chu A đã nhắc nhở mà Trần Phong hiểu được sâu sắc cần phải làm thế nào mới đúng mực khi mà bản thân nắm giữ quyền lực trong tay.
Khi quyền lực mất đi sự ràng buộc, kết quả phía sau chính là sự hủy diệt.
Thậm chí, sự ngang ngược coi trời bằng vung của Chu A suýt chút nữa đã tiêu diệt hắn và Chung Lôi.
Thỉnh thoảng hắn lại nghĩ, nếu mình cũng như thế, thì ai có thể trị được mình đây?
"Ồ, đây không phải là Chu thiếu gia sao? Đã lâu không gặp, từ lúc chia tay đến giờ anh vẫn ổn chứ hả?"
Trần Phong đút hai tay vào túi, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn thẳng vào đối phương.
Lúc này Chu A đã không còn tràn ngập khí thế như xưa nữa.
Mặc dù anh ta vẫn đang mặc một bộ âu phục được thiết kế riêng, nhưng lúc này khi đối diện với nhau, Trần Phong lại có cảm giác anh ta hệt như 'chuột thấy mèo', nơm nớp sợ hãi.
Bị Trần Phong buộc phải đối mặt, Chu A cúi đầu, ánh mắt né tránh, "Trần... Anh Trần, chào anh."
Trần Phong cười nhạt: "Vốn dĩ tâm trạng cũng đang tốt. Nhưng bây giờ lại không tốt lắm. Nếu tôi nhớ không lầm thì hôm nay tôi có một cuộc hẹn với chuyên viên hội trường của khách sạn Thiên Hán, nhưng tại sao lại thành gặp anh rồi nhỉ?"
Trên trán Chu A lấm tấm mồ hôi, anh ta gượng cười, cất giọng run rẩy: "Anh Trần, ấy, tôi là chuyên viên hội trường của Thiên Hán. Chúng ta...thực là có duyên."
Chu A có chút suy sụp.
Bây giờ anh ta hận không thể lao tới túm lấy cái tên đàn em ngu ngốc mới thu nạp của mình, nhấn đầu nó xuống bùn.
CMN mày có bệnh à? Trần Phong mà là khách hàng siêu lớn có thể khiến tôi cá mặn xoay người à?
Đây có khác nào đụng phải họng súng hả, CMN gặp quỷ!
Thực ra, Chu A đã lặng lẽ trở về Trung Quốc được hai tháng.
Chỉ là so với sự ngang ngược tung hoành trên phố lúc trước, lần này anh ta định làm một nhân viên quèn từ tầng chót, anh ta đã hủy mọi liên hệ với tất cả bạn bè năm xưa, không liên lạc với bất kỳ người quen nào trong quá khứ, để không bị lộ sự thật rằng anh ta đã trở về Trung Quốc.
Đồng thời, vòng bạn bè trên WeChat của anh ta cũng thường xuyên cập nhật hình ảnh bữa cơm rau dưa của mình tại Mỹ.
Mục đích của anh ta rất đơn giản, lừa gạt khán giả, tránh cho Trần Phong và Âu Tuấn Lãng phát hiện ra rằng mình đã trở về Trung Quốc.
Anh ta thực sự không thể chịu đựng được lối sinh hoạt ở Mỹ, ăn không quen thức ăn bên đó, cũng chẳng học nổi tiếng Anh, không phù hợp với cả việc xã giao ở bên đó.
Nếu ở trong nước, bất kể anh ta làm cái gì, cũng sẽ có đủ loại người chống lưng cho anh ta hoặc bợ đỡ anh ta.
Cho dù anh ta chỉ muốn mua một chai nước, cũng sẽ có rất nhiều người xếp hàng chờ chạy việc vặt cho anh ta.
Nhưng khi ra nước ngoài, anh ta không còn chút cảm giác tôn quý nào cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận