Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 178: "Hỗn Loạn Không Gian" Bùng Nổ Rồi

Trước đó Trần Phong không học thử cách sáng tác bằng phần mềm, là vì hắn đã thử qua và thấy rằng việc sử dụng phần mềm đòi hỏi một thời gian dài làm quen và cần phải nhớ nhiều phương pháp vận hành.
Bây giờ hắn lại dùng là bởi sau khi trí nhớ của hắn được tăng cường, cùng một nội dung học tập, hắn chỉ mất tầm 1/10 thời gian so với trước đây.
Lúc này hắn đang vừa dựa theo giáo trình hướng dẫn, vừa bổ sung bản nhạc, thật ra thì thao tác chậm hơn so viết tay một chút, nhưng theo đánh giá của Trần Phong thì chỉ cần làm quen trong 1 - 2 ngày, tốc độ sẽ hoàn toàn cải thiện.
Trần Phong gật đầu, "Đúng vậy, tôi đang viết ca khúc mới."
"Sư phụ, anh xem trạng thái sáng tác của anh cường hãn biết bao nhiêu! Linh cảm của anh đáng giá rất nhiều tiền! Anh có lấy mãi cũng không hết! 2 tỷ mà anh chịu bán mình thì đúng là thiệt thòi! Trong tương lai, anh chắc chắn sẽ không chỉ dừng lại ở con số này."
Trần Phong vỗ vỗ đầu u Tuấn Lãng, lời nói đầy triết lý, "Anh có thể bảo trì mặt mũi trước vài tỷ, vì anh là con trai một của cha anh, mấy chục tỷ kia sớm muộn gì cũng đều sẽ thuộc về anh. Nhưng anh với tôi khác nhau, hiểu chưa? Giữa người và người, những thứ đó tất nhiên là không giống. Ra ngoài đi, tôi tự có tính toán."
u Tuấn Lãng ra khỏi văn phòng chủ tịch với vẻ mặt hốt hoảng, anh ta vỗ trán một cái.
A, mình nên làm gì đây?
Mình sẽ bị bỏ rơi mất.
u Tuấn Lãng tìm tới Mạnh Hiểu Chu, kể lể nỗi phiền muộn của mình.
Mạnh Hiểu Chu đưa ra một gợi ý rất hiệu quả.
"Những bài hát mà Trần Phong tham gia chế tác hiện đang rất thịnh hành, đương nhiên, trong đó cũng bao gồm các tác phẩm của anh, tất cả đều nhanh chóng mở rộng ảnh hưởng thương hiệu của công ty. Anh muốn ngăn cản việc thu mua của cha anh, biện pháp đơn giản nhất chẳng phải là khuếch trương tối đa sức ảnh hưởng các tài nguyên hiện có của công ty càng sớm càng tốt sao? Chỉ cần giá trị của Tinh Phong Entertainment cao đến mức mà cha anh không nguyện bỏ ra nhiều tiền như vậy để thu mua, khiến ông ta nói ra một cái giá không thể nào thỏa mãn được tâm lý dự trù của Trần Phong, chẳng phải anh tự nhiên có thể cao gối mà ngủ rồi không?"
u Tuấn Lãng đột nhiên gật đầu một cái, "Đúng vậy! Cho nên… chúng ta phải làm thế nào?"
"Đương nhiên là tăng giờ làm việc, bạo phát công tác rồi! Đi thôi, tôi vừa giúp anh thông báo nhận vài chương trình tống nghệ, bây giờ anh đi ghi hình thì sớm nhất chúng có thể phát sóng vào cuối tuần. Đây đều là những chương trình có tỉ suất người xem rất cao, catxe mà phía đối phương chi trả cũng hết sức lý tưởng. Bất kể là đối với lợi nhuận công ty, hay là thương hiệu cá nhân của anh cũng đều có lợi cả. A… đúng rồi, lúc trước tôi có hỏi Trần Phong, anh ấy nói album tiếp theo của anh vẫn tập trung vào mảng ca dao, nhưng sẽ mix thêm không ít những nguyên tố sáng tạo mới. Cho nên tôi cũng đề nghị anh hãy từ bỏ sự lười biếng đến quen của chính mình đi, tìm hiểu và sáng tạo cách hát mới hơn đi."
u Tuấn Lãng bị hắt một xô máu gà, "Được! Tôi đi ngay đây!"
Nếu là lúc trước, anh ta nhất định không có chút hứng thú nào đối với mấy chương trình tống nghệ, vì chút catxe còn không bằng tiền tiêu vặt của anh ta.
Nhưng bây giờ anh ta phải tận dụng khả năng tự nâng cao hơn nữa giá trị của mình, để Trần Phong và cha anh ta từ bỏ cái suy nghĩ thông đồng với nhau đi, anh ta sẽ liều mạng.
Bao gồm cả Trần Phong đang ngập ngụa trong công ta “sáng tác” cao tốc, công ty đã bước vào trạng thái làm việc cường độ cao liên tục trong những ngày tiếp theo.
Trạng thái của u Tuấn Lãng đương nhiên không cần phải nói, anh ta phải kiếm tiền, anh ta phải học tập.
Mặc dù Chung Lôi tạm ngưng việc sáng tác của mình nhưng cô cũng không hề lười biếng, mà lại bật chế độ học tập điên cuồng một lần nữa.
Dường như cô chỉ hận bản thân không thể học hết tất cả các loại nhạc cụ có trên thế giới, đồng thời cô cũng chưa dừng lại việc nghiên cứu các lý thuyết âm nhạc và kiểu hát mới.
Ngay cả nghệ sĩ thứ ba của công ty, Tần Lộ, cũng bắt đầu khua chiêng gõ trống huấn luyện thanh nhạc.
Tuy Trần Phong chưa bắt đầu giúp cô nàng chuẩn bị album, nhưng muốn mọi chuyện thành công thì cần phải có công cụ tốt, đứng trên sân khấu tỏa sáng 10’ bằng 10 nằm luyện tập không ngừng nghỉ sau cánh cánh gà.
Cơ hội rất hiếm, do đó mỗi giây mỗi phút, Tần Lộ nhất định phải chuẩn bị tốt nhất, nhất định phải gọi đến là có thể làm được, đến là có thể chiến đấu.
Nhưng chưa một ai từng nghĩ đến, thứ mang đến sự bùng nổ chân chính cho Tinh Phong entertainment lại là một chuyện khác.
Vào cuối tuần năm ngày sau đó, bộ phim “Hỗn Loạn Không Gian” của đạo diễn Neill Brokamp được công chiếu toàn cầu.
Tình hình của bộ phim đều đúng như những gì Trần Phong đã đoán, nhưng ở trong số các phim bom tấm hạng A chỉ có thể coi là tạm được.
Vào ngày đầu tiên công chiếu toàn cầu, doanh thu phòng vé khó khăn lắm mới vượt qua 60 triệu đô, dự tính cuối doanh thu phòng vé đến cuối năm sẽ đạt khoảng 800 đến 900 triệu đô.
Nếu không có gì sai sót thì có thể thu lại chi phí đầu tư, và kiếm được một khoản lời nhỏ.
Biểu hiện thị trường này, cơ bản là có thể bảo vệ giá trị bản thân của Neill, không đến mức vì quay một bộ phim mà đẳng cấp giảm mạnh, nhưng cũng không thể khiến anh ta tiến thêm bước nào.
Trong dòng phim khoa học viễn tưởng thì thành tích của “Hỗn Loạn Không Gian” cũng coi như đạt yêu cầu.
Nhưng với hiệu quả tương đối bình thường của phim, “Thiêu Đốt Bản Thân” lại càng trở thành kinh điển nổi bật.
Người ta thường nói “nát phiến xuất thần khúc” (phim dở nhưng nhạc hay), quả nhiên vô cùng có đạo lý.
Bản tiếng anh của “Thiêu Đốt Bản Thân” do Kelly Sweet trình bày, chỉ trong ba bốn ngày trong ngắn ngủi đã càn quét toàn cầu, xếp hạng Billboard cũng ổn định ở vị trí cao nhất.
Bài hát trở thành tác phẩm hiện tượng, bạo phát toàn cầu.
Đây được xem là thành tích hiếm có trong giới âm nhạc Trung Quốc.
Chung Lôi và Tinh Phong Entertainment trở thành sáng tác gia và công ty âm nhạc Trung Quốc đầu tiên đánh xuyên được thị trường u Mỹ.
Những thành kiến và khinh thị của giới âm nhạc u Mỹ đối với giới âm nhạc Trung Quốc, trong nháy mắt đều tan đi rất nhiều.
Thậm chí còn có không ít nhà phê bình điện ảnh đánh giá, nếu không có một ca khúc chủ đề cường hãn đến vậy thì doanh thu phòng vé dự kiến của “Hỗn Loạn Không Gian” ít nhất sẽ giảm xuống 100 – 200 triệu.
Những nhân viên của Tinh Phong Entertainment mừng như điên, thậm chí cả Chung Lôi cũng xém không giữ được bình tĩnh, khi nhìn thấy “Thiêu Đốt Bản Thân” nằm ở vị trí đầu tiên trên bảng xếp hạng, chỉ chút nữa là cô đã ôm chầm lấy Trần Phong.
Cùng lúc đó, các loại tin nhắn lấy lòng, điện thoại và Wechat như tuyết bay tới từ bốn phía trong ngành giải trí.
Trên internet, Weibo, Wechat cũng là rộn ràng một mảnh.
Trần Phong chẳng có cảm giác bất ngờ gì mấy.
Vì hắn đã sớm biết trình độ của bài hát này nên lúc những người khác đều rơi vào mừng rỡ, hắn vĩnh viễn vẫn luôn làm một bộ dạng tỉnh táo nhất và trấn định nhất.
Thân là lão bản của bọn họ, hắn rất thích bộ dạng lần đầu xem thấy việc lạ này của họ.
Nếu như các người mà biết, đến tận 500 năm sau, “Thiêu Đốt Bản Thân” có thể nhấc lên một trận thế chiến, các người sẽ bị dọa chết.
Còn có những bạn bè quốc tế đang ngạc nhiên kia nữa, các người cũng đừng hoang mang, hết thảy chỉ vừa mới bắt đầu.
Các người chỉ là mới biết tới “Thiêu Đốt Bản Thân” mà thôi, coi như nắm giữ tư cách gia nhập cuộc đua sáng tác này.
Thứ sắp nghênh đón các người, là một trận văn hoá phục hưng càn quét toàn cầu.
Còn hắn, chính là gã đãn ông kéo ra tấm màn văn hoá phục hưng.
Tuy Trần Phong bình tĩnh, nhưng dù sao cũng phải quan tâm đến cảm xúc của những người khác, hắn lập tức múa bút, thưởng tiền đúng chỗ, đồng thời kéo toàn bộ công ty đến khách sạn lớn ở Hán Châu, xem như mở tiệc ăn mừng.
Sau bữa tiệc, Trần Phong đang bưng ly rượu vang đứng trên ban công lầu hai của khách sạn ngắm trăng, cùng với những suy nghĩ về nhân sinh.
Mạnh Hiểu Chu tìm tới Trần Phong: "Tôi đã ủy thác cho bạn bè ở Mỹ hỗ trợ đánh giá ảnh hưởng trực tiếp từ sự kiện lần này đối với công ty chúng ta."
Trần Phong: "Bọn họ nói gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận