Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 224: Anh Đang Đùa Cợt Tôi Đấy À?

Trần Phong: "..."
Căng thật.
Cơ bản là hắn xem không hiểu mấy công thức tính toán của u Thanh Lam, quá trình luận chứng cái quỷ gì chứ.
Hắn nhìn về phía Đường Thiên Tâm đang ngồi bên cạnh: "Phiền trợ giáo Đường hỗ trợ một chút, chặn cái miệng đâm chọt của học sinh bên cạnh giùm tôi, đừng để cho cô ấy cắt ngang lời tôi nói. Bằng không, tôi không có cách nào tiếp tục giảng bài cả."
Đường Thiên Tâm vô cùng nghe lời, bịt miệng u Thanh Lam lại.
u Thanh Lam chứng kiến khuê mật nhà mình biến thành kẻ phản bội, cảm thấy câm nín.
"Bơm vào năng lượng là không thể, vậy phương pháp kia là cái gì đây? Chính là khả năng thứ 2 mà cô đã đề cập tới! Là một loại chất xúc tác giống như enzyme sinh học vậy, một chất môi giới xúc tác. Tôi sẽ nói cho cô biết loại chất môi giới này là gì....."
u Thanh Lam lại muốn xen ngang.
Ước chừng là lại muốn nói hắn dựa vào cái gì, luận cứ ở đâu, quá trình chuyển hóa năng lượng cụ thể và quá trình chuyển đổi giữa khối lượng và năng lượng khi chất môi giới xúc tác chuyển đổi vật chất thành phản vật chất đến tột cùng là cái gì.
Rất may, Đường Thiên Tâm đã kịp thời chế ngự cô nàng.
"Chất môi giới chính là một loại hạt cơ bản! Cấp bậc khối lượng của nó còn thấp hơn cả gluon, cũng chính là boson tiêu chuẩn. Vậy, thấp hơn bao nhiêu đây?" Trần Phong tự hỏi tự trả lời: "Khoảng chừng 2 đến 3 cấp bậc đi."
u Thanh Lam không nhịn được, bật nẩy người lên: "Anh đang đùa cợt tôi đấy à Anh dám trêu chọc tôi? Anh đang nói cái quỷ gì vậy! Không thể nào! Chúng tôi đã nghiên cứu tất cả các thuyết về preon và lý thuyết siêu dây (Superstring theory). Chúng tôi cũng đã đưa ra những suy đoán về các hạt thấp hơn một cấp, nhưng vẫn không có loại hạt cơ bản nào có thể kích thích vật chất chuyển hóa thành phản vật chất mà không tiêu hao năng lượng cả."
Trần Phong híp mắt, cái gì mà preon, cái gì mà siêu dây, mặc dù hắn đã học qua khái niệm cơ bản trong giáo trình tiểu học, nhưng hắn không muốn nghĩ đến nó, càng không muốn giải thích bất kỳ cái gì, dù sao thì hắn cũng không giải thích được.
Hắn chỉ muốn nhảy qua quá trình giải đề, trực tiếp đưa ra đáp án.
"Nhưng nếu như tôi cho cô biết, có một phương pháp có thể chế tạo ra loại hạt này thì sao? Thậm chí, tôi còn có thể đặt cho nó một cái tên, hạt vượt."
Lần này đến lượt Đường Thiên Tâm nói chen vào: "Hạt xá lị (*)?"
(*) Xá lị hay xá lợi là những hạt nhỏ có dạng viên tròn trông giống ngọc trai hay pha lê, được hình thành sau khi hỏa táng thi thể hoặc thân cốt sau khi chết biến thành của các vị cao tăng Phật giáo.
Ở đoạn này, Đường Thiên Tâm nghe Trần Phong nói là 'hạt vượt" - nguyên văn là
涉粒子

, cô lại tưởng là "hạt xá lị" -
舍利子

vì 2 từ này đồng âm, có cùng phiên âm pinyin là Shèlìzǐ.
"Là hạt - vượt !!! Trợ giáo Đường, xin tôn trọng lớp học một chút!"
"Được rồi được rồi, anh cứ tiếp tục đi."
u Thanh Lam ở bên cạnh thì chỉ chực chờ bùng nổ, cô nàng cứ có cảm giác Trần Phong đang chà đạp tố dưỡng khoa học của mình.
Chết tiệt, cô nàng không ngờ, nhọc nhằn khổ sở soạn bài như thế, lại dạy ra cái tên học sinh Minke, đây là thực sự là vết nhơ trong cuộc đời của cô nàng!!!
"Nói đi, anh nói rõ ràng cho tôi, làm sao để tạo thành cái loại hạt vượt mà anh nói. Anh mà chẳng nói rõ tường tận, hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh."
Trần Phong chẳng chút hoang mang, hỏi ngược lại: "Xin hỏi, cô cho rằng trong thế kỷ 31 này, nơi nào bên trong Thái Dương Hệ phát sinh những thay đổi lượng tử phức tạp nhất và kịch liệt nhất?"
u Thanh Lam: "Ở trong óc của tôi này, tôi muốn bóp chết suy nghĩ của anh, nhưng đợi lát nữa, sẽ biến thành lột da anh."
Trần Phong gật đầu: "Đúng vậy, bên trong sách tiểu học lớp 5 đã chỉ ra rõ ràng. Tư duy của não người chính là một cơn bão lượng tử liên tục không ngừng. Tuy rằng mức năng lượng cực thấp, nhưng mức độ phức tạp của nó thì có thể so sánh với toàn bộ dải ngân hà. Lý thuyết của tôi chính là, sử dụng một phương pháp hiệu quả, dẫn dắt não bộ của chúng ta sản sinh ra cơn bão lượng tử, tập hợp nó lại một điểm, thì có thể tạo ra hạt vượt mà tôi đã nói."
"Vô nghĩa!" u Thanh Lam tránh thoát sự khống chế của Đường Thiên Tâm: "Người đọc nhiều sách như vậy, đọc thành cái gì rồi hả? Tôi nói với anh về khoa học, còn anh thì ở đây nói mớ gì thế hả? Anh chính là kẻ thuộc chủ nghĩa duy tâm, phong kiến mê tín của ngàn năm trước!"
Trần Phong không tránh không né, nhìn thẳng vào cô nàng: "Cô cứ suy nghĩ một chút thử xem, dựa trên lý thuyết thì những thứ mà tôi vừa nói có thể có hay không?"
"Nếu không có khả năng chứng minh, thì đó chính là mê tín!"
Trần Phong chỉ chỉ trên bầu trời: "Vậy cô có thể viết ra công thức vận chuyển năng lượng của rào chắn Thái Dương Hệ đang bao phủ trên đỉnh đầu của chúng ta không? Cô có thể chứng minh tại sao nó lại ổn định và cường đại như vậy không?"
u Thanh Lam trầm mặc.
"Cô không thể làm được, bởi vì nó hoàn toàn vượt khỏi phạm vi nhận thức của nhân loại. Nhưng nó thực sự tồn tại ở nơi đó, đè ép trên đỉnh đầu của chúng ta. Cô không thể hiểu rõ nó, nhưng nó vẫn tồn tại một cách khách quan. Vậy, sự tồn tại của nó là mê tín sao?"
Trần Phong tiếp tục công kích: "Cô có thể lý giải nguyên lý tiến hóa của vi khuẩn S không? Chúng ta đã chinh phục vi khuẩn S, nhưng chúng ta chỉ chinh phục được biểu tượng của nó mà thôi. Chúng ta vẫn không cách nào hiểu thấu, vì sao quá trình tiến hóa của vi khuẩn S lại vi phạm mọi quy luật vũ trụ mà chúng ta biết! Như vậy, trong lịch sử của chúng ta, sự tồn tại của vi khuẩn S là ảo giác sao? Kháng thể trong cơ thể chúng ta, căn bệnh mà mấy ngày trước tôi mắc phải, đều là ảo giác sao?"
u Thanh Lam đường đường là tổ trưởng một hạng mục của viện khoa học, cứ như vậy chết lặng, bị hắn hỏi đến mức á khẩu cứng lưỡi luôn rồi.
"Được rồi, cứ xem như những gì anh nói là đúng cả đi. Vậy anh nói cho tôi biết, làm thế nào để tạo ra hạt vượt mà anh đã nói đi."
Trần Phong phóng khoáng nở nụ cười: "Không khó đâu, chuyện này thực sự rất dễ dàng. Chúng ta hãy hướng chú ý trở về một thứ khác, một thứ mặc dù chưa thể lý giải nhưng vẫn tồn tại một cách khách quan, chính là bài hát "Thần Phong"! Cùng với mặt tối của nó, tôi gọi nó là "Thế Ngoại Chi Ca"!"
Sau đó, Trần Phong nói đơn giản về phương pháp.
Trước tiên, đẩy ngược vận luật và kết cấu của ca khúc "Thần Phong", suy luận ra "Thế Ngoại Chi Ca" - thứ âm thanh mà cho đến tận bây giờ, nhân loại chưa bao giờ nghe được dù chỉ một lần, nhưng nó vẫn tồn tại một cách khách quan.
Sau đó, ở trong không gian phong bế, phát bài hát này ra với tần số cao cho một số người có tinh thần nguyện hy sinh.
Nhóm người này không thể lựa chọn một cách tùy ý được, mà chí ít phải là cấp bậc Hạm trưởng của chiến hạm chiến đấu trở lên, không phải là những người sắp cất nhắc lên thành Hạm trưởng, mà là những người hiện tại đang giữ cấp bậc Hạm trưởng.
Sau đó, tính cách của những người này sẽ phát sinh một ít thay đổi không tốt lắm.
Đương nhiên, ý chí chiến đấu vì nhân loại của bọn họ vẫn kiên định, chẳng qua, sẽ nảy sinh thêm một ít sở thích kỳ lạ nào đó.
Loại sở thích này sẽ trở thành mục tiêu theo đuổi thứ hai, chỉ đứng sau sự hy sinh vì nhân loại của bọn họ mà thôi.
Những thứ gắn liền với sở thích của bọn họ chính là bom phản vật chất, bên trong cất giấu hạt vượt.
Có điều, hạt vượt này đang ở trạng thái tĩnh, sẽ không phát nổ.
Tại sao nó lại tĩnh thì Trần Phong không biết.
Về cách giải phóng trạng thái tĩnh và kích nổ quả bom này, Trần Phong cũng không biết.
"Kết luận của tôi chính là như vậy, còn chuyện áp dụng như thế nào, làm sao để kích nổ, làm sao để tạo thành một loại vũ khí hoàn thiện, đều là chuyện của các cô, tôi không quản được, lời cần nói thì tôi cũng đã nói xong, cô tán thành, hay vẫn phản đối?"
u Thanh Lam ngây ngẩn.
Có nằm mơ, cô nàng cũng không ngờ rằng, kết luận của Trần Phong vòng vèo một vòng thật lớn, lại dừng chân ở mặt tối của bài hát "Thần Phong".
Mấy trăm năm qua, không phải nhân loại không nghĩ đến chuyện này, cũng sắp xếp nghiên cứu để mong rằng có thể tìm ra cái gì đó, đã từng tuyển chọn một ít tình nguyện viên để thử nghiệm, nhưng ngoại trừ mất đi tình cảm cảm xúc vì nó ra, thì không thấy bất cứ dị thường nào phát sinh trên những người này.
Sau đó, nhân loại chỉ đơn thuần cho rằng tác dụng duy nhất của loại tần số này chính là áp chế tình cảm cảm xúc của nhân loại, làm suy yếu sức chiến đấu.
Nhưng quả thật là từ xưa tới nay chưa từng có ai nghĩ đến, sẽ có khả năng này xảy ra.
Dù sao thì mỗi một Hạm trưởng đều là người quan trọng, không thể khiến bọn họ bỏ chức vụ để tham dự một thí nghiệm mang tính thử nghiệm không rõ ràng như thế được.
Nếu như trong lịch sử, có thể phát sinh một lần ngẫu nhiên may mắn, khiến một người đang đảm nhiệm chức vụ Hạm trưởng bị tần số sóng đặc biệt kia thâm nhập, thì có lẽ nhân loại đã có thể phát hiện dị thường bên trong từ lâu rồi.
Nhưng thật đáng tiếc, sự ngẫu nhiên may mắn ấy chưa từng phát sinh bao giờ.
"Tại sao nhất định phải là Hạm trưởng?" Đường Thiên Tâm đặt câu hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận