Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 162: Anh Ta... Vẫn Còn Sống!

Hơn ba mươi giây sau, đám người thuộc chiến hạm Hoàng Phong của Trần Phong đi ngang qua nơi phát sinh nổ mạnh.
Khói đen và sương trắng bốc lên trên mặt nước.
Thỉnh thoảng nổi lên bong bóng lít nha lít nhít.
Vùng biển này vẫn còn đang sôi trào, hệt nước sôi.
Từng cơn sóng lớn vẫn cuồn cuộn không dứt.
Bên trên mặt biển, nổi trôi đầy mảnh vụn của xác kim loại, thi thoảng là có xác người.
Thậm chí có binh sĩ mặc Tinh Phong Giáp chỉ còn nửa phần thân thể.
May mắn thay, đâu chỉ là vụ nổ phản ứng nhiệt hạch hạt nhân.
Chứ nếu như là phản ứng phân hạch Nuclear fusion, thì vùng biển này cùng với thổ nhưỡng dưới đáy hải dương đều sẽ bị phóng xạ gây ô nhiễm môi trường, nó sẽ biến nơi này thành một bãi biển chết.
Chiến hạm Hoàng Phong của Trần Phong và hạm chiến đấu cỡ trung do giáo sư u Dương lái không hẹn mà cùng chậm lại.
"Đi xem một chút xem có người nào sống sót là người mình không." Trần Phong phân phó.
Hắn chỉ tính cứu người mình mà thôi.
Những người xa lạ cản đường kia, hắn không quản được.
Dưới tình huống này còn cứu người khác, chỉ khiến mình bị trì trệ, nhiều người khác sẽ đuổi kịp.
Nếu vậy, đến lúc đó hắn cũng chỉ có một lựa chọn là giết chết nhiều người hơn, hoặc là bị người ta giết.
Thật may là bên cạnh hắn không có Thánh Mẫu gì đó, không ai phản đối mệnh lệnh của hắn.
"Chúng ta phát hiện tín hiệu sự sống bên trong khoang đào thoát của chiến hạm! Là tín hiệu của Lâm Bố!" Giáo sư u Dương truyền tin tới.
Trần Phong mừng rỡ: "Sao rồi? Mau cứu anh ta!"
Chiến hạm cỡ trung nhanh chóng hạ xuống, lướt nhanh trên mặt nước.
"Cứu lên! Thật sự là Lâm Bố!"
"Được lắm! Rất tốt! Tiếp tục lên đường!" Trần Phong phân phó.
Đinh Hổ, Bàng Đức cùng với những chiến hữu tân bình khác của Trần Phong e là đã tử trận toàn bộ.
Điều này thật sự khiến người khác phải bi thương, khó chịu.
Nhưng Trần Phong không có thời gian thương xuân buồn thu, vả lại, hắn cũng từng chứng kiến thảm trạng bị xuyên ngực mà tử trận của anh Hổ một lần rồi.
Vì từng chứng kiến rất nhiều nên đã chết lặng, tự nhiên trở thành thói quen, lần sau khi tới đây hắn vẫn có thể hihi haha cùng anh Hổ và Bàng Đức.
Trần Phong tỉnh táo lại, tốc độ không hề thua kém với những đại lão cao tầng khi dùng logic áp chế cảm xúc.
2 chiếc chiến hạm lại tiến về trước lần nữa.
Đang đi, Trần Phong hỏi giáo sư u Dương về tình trạng của Lâm Bố.
Giáo sư u Dương đáp: "Tình trạng của Lâm Bố bây giờ rất kỳ quái."
"Thế nào?"
"Khoang đào thoát của cậu ta bị nổ tung một nửa, cho nên, thân thể của cậu ta cũng bị vỡ nát."
Trần Phong cau mày: "Có ý gì? Anh ta cũng tử trận sao?"
"Không hề, cậu ta còn sống."
Trần Phong: "Tôi không hiểu. Rốt cuộc trên người anh ta có bao nhiêu bộ phận hoàn chỉnh?"
Giáo sư u Dương: "Tôi cũng chưa bao giờ gặp phải loại tình trạng này. Anh ta chỉ còn lại mỗi cái đầu, nhưng đúng là vẫn còn sống, vẫn có ý thức, chẳng qua là đang say giấc nồng."
"Cái này..." Trần Phong hoàn toàn không nói ra lời.
Nhưng hắn lại nhớ đến chuyện lần trước.
Lần trước, Lâm Bố cũng chỉ còn lại mỗi một cái đầu.
Khi đó, nhân viên y tế của phái lưu vong đặt cái đầu của hắn trong hộp, tính mang đi. Chỉ tiếc, lại bị 1 pháo của mẫu hạm oanh tạc thành tro bụi.
Những nhân viên y tế đó sẽ không làm điều thừa thãi, chắc chắn khi đó Lâm Bố không chết.
Không ngờ là lần này, mặc dù Lâm Bố biến thành người một nhà, nhưng vẫn không tránh được vận mệnh chỉ còn mỗi cái đầu, hơn nữa, anh ta vẫn không chết!
"Tôi đã mang đầu của cậu ta đặt vào hệ thống duy trì sinh mệnh, tình trạng đang dần dần ổn định."
"Được, tiếp tục lên đường đến thị trấn Tự Do."
Sau khi an bài thỏa đáng với giáo sư u Dương, Trần Phong lại phân phó với u Thanh Lam: "Liên lạc cấp lãnh đạo của phái lưu vong, nói cho bọn họ biết, tôi cho bọn họ hai lựa chọn. Một, lập tức chuẩn bị phóng chiến hạm Tinh Không của bọn họ lên không, trong vòng 15 phút phải sẵn sàng. Chỉ cần chúng tôi vừa đến, là lập tức phóng lên không. Hai, từ chối tôi, sau đó nhìn chiếc chiến hạm Tinh Không kia tan thành mảnh vụn dưới tay tôi."
u Thanh Lam theo lời làm theo.
Đường Thiên Tâm là suy tư mấy giây, có chút vui mừng nói: "Vừa mới sáng sớm, anh đã lên kế hoạch như vậy rồi?"
Trần Phong gật đầu: "Đúng thế. Lần trước khi tôi đến trấn Tự Do, chiến hạm Tinh Không của bọn họ đã sắp hoàn thành rồi. Thời gian phóng theo kế hoạch của bọn họ là cuối tuần, bây giờ hẳn là đã chuẩn bị xong."
Đường Thiên Tâm gật đầu: "Hơn nữa, chiến hạm Tinh Không cỡ lớn như vậy, sức chứa nhiên liệu cực kỳ khổng lồ. Nếu như bị phá hủy bên trong Trái Đất, sức nổ của nó cũng khiến quân đội không thể chịu được. Chỉ cần lao ra khỏi tầng khí quyển, chúng ta sẽ có cơ hội chạy thoát."
Trần Phong đáp: "Đúng thế."
"Nhưng sau khi ra ngoài thì có thể đi nơi nào?" u Thanh Lam từ bên cạnh thò đầu qua hỏi.
Trần Phong nhún vai: "Dựa theo kế hoạch ban đầu của phái lưu vong, bọn họ vẫn một mực hướng bên bờ Thái Dương Hệ mà xông ra, đợi đến thời khắc cuối cùng, thử lại lần nữa xem có thể đột phá tầng rào cản đang phong tỏa Thái Dương Hệ hay không. Dĩ nhiên, tôi nhất định phải đợi đến khoảnh khắc cuối cùng kia, trước đó, tôi còn muốn làm một ít chuyện, cần sự phối hợp của các cô."
"Xông ra sao? Chuyện này không thể nào thành công được, chẳng khác gì chịu chết cả. Thật nhàm chán, cuối cùng vẫn là chết mà." u Thanh Lam bĩu môi lắc đầu.
Trần Phong gật đầu: "Quả là vậy. Nhưng ở lại Trái Đất thì cũng là chờ chết. Tôi muốn đi xem rào chắn kia, sau đó lại nghĩ biện pháp. Không có lựa chọn khác mới chịu chết, có thể sống nhiều thêm một ngày thì chính là một ngày, cũng có nghĩa là có thể làm thêm nhiều chuyện."
Mọi người vô cùng khó hiểu.
u Thanh Lam hỏi: "Anh đã nói là dù có ở lại trên Trái Đất thì cũng là chờ chết, có phải cũng có nghĩa là, chắc chắn chúng ta sẽ không thể chiến thắng địch nhân không?"
Trần Phong không chút do dự gật đầu: "Đúng vậy. Nhân loại sẽ diệt vong. Sự cường đại của kẻ xâm lăng vượt quá sức tưởng tượng của tất cả mọi người đấy."
"Vậy nếu chúng ta đều diệt vong, thì còn có cái gì gọi là 'sau đó' nữa chứ?" Đường Thiên Tâm vội la lên: "Anh phí công tốn sức cứu tôi như vậy, còn muốn cướp chiến hạm Tinh Không của phái lưu vong, lao ra ngoài không gian, những chuyện này có chút ý nghĩa nào sao? Sao anh có thể biết tình huống của kẻ xâm lăng là như thế nào được?"
Rốt cuộc Trần Phong cũng quyết định thẳng thắn, định nói tình huống thật của mình cho mọi người, để mọi người giúp đỡ hắn nhiều hơn.
Hắn cũng không lo lắng bại lộ bí mật, vì dù sao thì ở lần đến tiếp theo, trí nhớ của mọi người lại được thiết lập mới rồi.
"Đúng vậy, tất cả mọi người đều sẽ chết. Tôi cũng sẽ chết. Nhưng tôi có 'sau đó'! Nguyên nhân cụ thể thế nào thì đợi chút nữa rồi nói, tôi sẽ chậm rãi nói một cách tỉ mỉ. Phái lưu vong đáp ứng yêu cầu của tôi rồi."
Trong phòng họp kín của ủy ban điều hành, một đám người đang nhìn vào hình chiếu lập thể ở giữa bàn họp.
Trong hình chiếu, một chiếc chiến hạm Tinh Không cao lớn khổng lồ, hơn một ngàn tám trăm mét, đang chậm rãi bay lên không trung.
Đây là chiếc chiến hạm Tinh Không mà phái lưu vong dành cho kế hoạch phóng lần cuối, cũng chính là chiếc nắm giữ 9/10 tài nguyên của phái lưu vong.
Mặc dù trình độ khoa học kỹ thuật của chiếc chiến hạm Tinh Không này kém hơn rất nhiều so với cái của Chính phủ Trái Đất, nhưng cũng được xem là kết tinh của toàn bộ khoa học kỹ thuật của bọn họ rồi.
Sức chứa của chiến hạm Tinh Không này lên đến 3 vạn người, tốc độ di chuyển trong vũ trụ có thể lên đến mức 10% tốc độ ánh sáng, cũng chính là 30000km/s.
Dáng vóc to thái không hạm thiết kế sức chứa là ba vạn người, ở trong vũ trụ cao nhất tuần hành tốc độ có thể đạt tới 10% tốc độ ánh sáng, cũng chính là mỗi giây ba mười ngàn cây số, có thể tới được Thiên Hà Proxima trong vòng 40 năm.
Bên trong Thiên Hà Proxima có một hành tinh, tên là Proxima b, có thể tích tương tự Trái Đất, quay quanh Proxima Centauri - Cận Tinh với khoảng cách hơn 7 triệu km.
Do Cận Tinh là một ngôi sao lùn đỏ và lóe sáng, khối lượng cũng chỉ bằng 1/8 so với Mặt Trời, nên vùng có thể ở được (Habitable Zone) của nó gần với tinh thể Hằng Tinh hơn là Thái Dương Hệ.
Vì vậy, Proxima b nằm trong vùng ở được của thiên hà Proxima, trên bề mặt nó có sự tồn tại của bầu khí quyển, và duy trì nước ở trạng thái lỏng.
Với kỹ thuật mà phái lưu vong nắm giữ hiện tại, trên lý thuyết có thể biến Proxima b trở thành Tinh Cầu mà nhân loại có thể sinh sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận