Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 566: Tôi Biết Đó Là Trần Phong

Sau 12 đêm, Trần Phong đi ra ngoài.
Buổi biểu diễn bên kia sắp kết thúc, đã đến lúc hắn phải ra trận rồi.
Lúc này, nhà hát khổng lồ mới xây dựng đã lộn tùng phèo từ lâu.
Việc tiếp nhận câu chuyện mới của người ‘thất lạc’ không hề lý tưởng, thậm chí là vô cùng phản cảm.
Nhiều người chỉ tay lên sân khấu mắng mỏ.
Nhiều người kích động đến muốn nổi cơn điên, muốn lao lên sân khấu gây chuyện với Vu Mộng Anh.
Nếu bọn họ không chuẩn bị tấm chắn trường lực từ trước thì e rằng hiện trường bây giờ đã thực sự biến thành một cuộc xung đột đẫm máu.
Bầu không khí vô cùng gay go.
Trần Phong mặc bộ chiến giáp cơ bản chiến hoàn Ngân Hà tới đó, hệ thống nhận dạng của lá chắn trường lực tự động cho hắn đi qua.
Trên hình chiếu tràn ngập hình ảnh của hắn, chính giữa sân khấu xuất hiện một hình chiếu lập thể của hắn cao 800m.
"Nhà hiền triết Trần Phong" đích thân ra tay, tạo nên một mảnh ngạc nhiên, cục diện nhanh chóng lắng xuống.
Trần Phong mỉm cười, "Xin chào mọi người, tôi là Trần Phong."
Khắp nơi vang lên tiếng xì xào.
Trần Phong lập tức nói tiếp: "Đừng hoảng sợ, tôi không phải người cổ đại, tôi chỉ trùng tên, trùng họ, và dáng vẻ của ông ấy thôi. Tôi tin là có không ít nhiều người đã nghe nói về tôi. Mấy ngày trước tôi đã tham gia thi đấu tuyển chọn, có lẽ cũng nhiều người ‘thất lạc’ đã nhìn thấy tôi rồi nhỉ?"
Có vài người đứng lên và giơ tay chứng thực cho thân phận của Trần Phong.
Đồng thời, biểu hiện tuyệt vời của Trần Phong trong giai đoạn sát hạch của cuộc thi đấu tuyển chọn đã nhanh chóng phô bày trước mặt mọi người.
Hắn dùng độ thức tỉnh gen 36.36% của mình một tay giết hàng ngàn con bọ tám chân trong các trận chiến mô phỏng. Đây không phải là trò đùa.
Sau khi hai triệu người có mặt ở đây xem tài liệu cá nhân của hắn, Trần Phong nói lại: "Tôi hiểu các bạn có ý kiến về kịch bản của lão sư nhưng cô ấy không đáng trách vì kịch bản này là do tôi viết, còn lão sư là người biểu diễn. Tôi mới là người sáng tác thực sự."
"Hả?"
"Cái gì?"
"Sao anh có thể..."
"May là anh có một khuôn mặt giống hệt như hiền nhân!"
Nhiều người nhất thời tức giận muốn mắng mỏ nhưng rồi họ nhận ra thân phận thật của người kia chính là một chiến sĩ xuất sắc, một khi chiến tranh nổ ra thì bọn họ chính là kẻ sẽ sinh ra tử nơi tiền tuyến nên ai nấy đều nhẫn nhịn.
Chiến sĩ cùng nghệ thuật gia quả là có sự khác biệt.
Càng gần chiến tranh, chiến sĩ càng được tôn trọng.
Trần Phong hiểu rất rõ phản ứng của mọi người.
Rất tốt, mọi thứ đều trong tầm kiểm soát.
Bây giờ, hắn đã có thể được gọi là một nghệ thuật gia biết điều khiển lòng người.
"Tôi biết chắc chắn sẽ có người bất mãn với tôi, hãy nghe tôi giải thích tại sao. Mọi người... mọi người đã từng nghe nói về trí tuệ vũ trụ chưa?"
Hắn không chuẩn bất kỳ bản thảo diễn thuyết nào, hắn thích làm mọi thứ ngay tại chỗ.
Hắn tự tin vào bài phát biểu của mình.
Trong tuyến thời gian cuối cùng, bài phát biểu của hắn nhắm vào các nhân viên cấp cao của liên minh Chiến Tuyến Tự do, và lời nói tại chỗ của hắn có thể đạt được kết quả xuất sắc.
Lần này khán giả đẳng cấp hơn rất nhiều, cảm xúc của họ dễ bị lây nhiễm hơn, Trần đại sư tin rằng mình chắc chắn sẽ đạt được nhiều thành tích rực rỡ hơn.
"... Nói tóm lại, điều tôi muốn nói với mọi người là người tạo ra kịch bản mới không phải là tôi, mà là trí tuệ vũ trụ. Điều tôi muốn biểu đạt chính là..."
“Chờ một chút!” Đang lúc Trần Phong nói rất vui vẻ, hắn lập tức bị người khác ngắt lời.
Một người đàn ông ‘thất lạc’ rất có khí chất quân nhân đứng lên, "Thượng úy Trần, bản thân tôi hiểu suy nghĩ của anh, nhưng anh không nên cố gắng nâng cao kỳ vọng của chúng tôi bằng cách đả kích hình ảnh của hiền nhân."
"Đúng! Tôi thừa nhận thất bại của mình, nhưng đây là vấn đề của riêng tôi, không phải vấn đề của hiền nhân!"
"Chúng tôi đánh giá cao sự dũng khí của anh khi trở thành một chiến binh, nhưng chúng tôi không đồng ý thứ gọi là trí tuệ vũ trụ của anh!"
"Đúng vậy, chúng tôi hy vọng anh xứng đáng với thân phận của mình và ngừng chế nhạo hiền nhân!"
Trần Phong bị người ta phun rất thê thảm.
Hắn hơi cứng người.
Sai lầm rồi.
Món súp gà đã từng hữu hiệu đã thất bại.
Hắn nghĩ về nó trong chớp mắt và nhanh chóng phân tích cục diện.
Sau một lần ngã một lần khôn, hắn đã nhanh chóng tìm ra lý do.
Mình đã từng bành trướng đến mức trở thành lãnh tụ một lần rồi.
Mức độ bài phát biểu của hắn trong hai mốc thời gian không thay đổi nhiều, tuy nhiên lần trước là một lãnh tụ được công nhận, còn lần này hắn chỉ là một võ sĩ tiềm năng.
Nếu không có hào quang của lãnh tụ phù hộ, lời nói của hắn không còn là khuôn vàng thước ngọc nữa, mà đã trở thành canh gà bình thường.
Và những người rơi vào Lạc Thành cũng không ít người đã đọc cách sách tâm lý, ai cũng là bậc thầy súp gà.
Do đó món súp gà tự nhiên không còn ngon nữa.
"Thượng úy Trần, chúng tôi biết anh có ý tốt nhưng trong lòng chúng tôi cũng hiểu rất rõ. Lần này coi như bỏ qua, chỉ cần anh không tái diễn màn kịch này, chúng tôi sẽ không trách anh."
"Đúng vậy, hôm nay cứ như vậy đi."
"Chúng tôi về trước đây."
Khi mọi người nhìn thấy Trần Phong bị mắc kẹt trên sân khấu, chẳng ai bắt hắn phải chịu trách nhiệm cả, tất cả đều giải tán.
Trong thiết bị liên lạc của Vu Mộng Anh cũng truyền đến đánh giá về việc thực hiện kế hoạch Chiến Thần.
"Một bài phát biểu không hay có thể làm giảm sút sự tự tin của anh ấy một cách nghiêm trọng. Đánh giá cấp D. Gợi ý cải thiện kế hoạch: Trước khi ảnh hưởng của chính Trần Phong đạt đến mức tiêu chuẩn, hãy chấm dứt biểu diễn kịch bản mới để loại bỏ ảnh hưởng."
Vu lão sư cảm thấy rất oan uổng.
Cô ấy không làm gì sai cả.
"Nhìn đi, tôi đã nói là không đơn giản như vậy mà. Nhưng điều này cũng không thể trách anh, anh có cái lý của mình, tuy nhiên không nên dùng lý giải của chính mình cố gắng thay đổi thế giới quan của người khác."
Vu Mộng Anh khuyên một câu.
Trần Phong không gật đầu cũng không lắc đầu, "Không sao, đơn giản chỉ là lãng phí thời gian mấy tháng của tôi mà thôi. Lần này làm phiền cô rồi, cảm ơn đã tin tưởng và giúp đỡ tôi."
Hắn định quay trở lại căn cứ Đại Tuyết Sơn.
Hắn hơi thất vọng, nhưng vấn đề không lớn.
Vốn định sử dụng phương pháp này để nhanh chóng cải thiện địa vị xã hội của mình và để có thể làm nhiều việc tiếp theo nữa, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian tích lũy.
Nếu đường tắt này thông, thì cứ việc trở lại căn cứ đi theo đường cũ một cách trung thực, điên cuồng huấn luyện cộng hưởng sóng não để nâng cao độ thức tỉnh.
Bây giờ độ thức tỉnh của mình là 36,70%.
Trong 100 ngày nữa, nó có thể đạt 37,70%.
Sau đó trong 30 ngày, đạt 38%, đạt đến độ thức tỉnh đỉnh cao của toàn bộ nền văn minh.
Đến lúc đó, khả năng tự mình nói chuyện và làm việc cũng dễ dàng hơn một chút.
Sau khi chào Vu Mộng Anh một tiếng, Trần Phong bay ra khỏi nhà hát.
Hắn vừa bay đi, thì lại thấy bên ngoài loạn tùng phèo, hắn liền phóng tầm mắt nhìn tới.
Không biết từ lúc nào, giữa bãi đất trống bên ngoài nhà hát được bao phủ trong một tấm chắn hình vòm tròn khổng lồ.
Thông qua chức năng tình báo của chiến giáp cơ bản của chiến hoàn Ngân Hà cho thấy đây là một lá chắn trường lực rất cơ bản, đừng nói là chiến hoàn Ngân Hà, chỉ với Đằng Long trang bị đã có thể dễ dàng công phá nó.
Vậy, ý định của lá chắn trường lực này cũng rất rõ ràng, ‘nhốt’ những người ‘thất lạc’ không có vũ trang.
Xa xa, có hơn chục người đang lơ lửng trên đỉnh bên ngoài tấm chắn hình vòm.
Một người trong số họ mặc chiến hoàn Ngân Hà có ngoại hình hết sức dữ tợn, với chiều cao 15m trong hình thái chiến giáp toàn năng, lưng đeo một hộp vũ khí khổng lồ mà chiến giáp tiêu chuẩn không có.
Sau lưng 10 chiến sĩ Ngân Hà còn bay đến mấy trăm robot y tế màu trắng và hàng chục nghìn chiến giáp cơ bản chiến hoàn Ngân Hà không người lái.
"Chết tiệt, tại sao tên này lại ở đây?"
"Tháng này chưa tới thời gian mà hắn đã đến, hắn điên rồi sao?"
"Ừ, chẳng phải ngày mốt hả? Khi tôi đi ra ngoài, tôi đã nói với vợ là sẽ về nhà ăn tối, lần này thì thảm hại rồi."
"Ôi, làm sao bây giờ?"
Phía dưới Trần Phong, rất nhiều người có thân thể cường tráng tụ tập, dáng vẻ khá khổ sở.
Trần Phong không hỏi cũng đã biết ai đang ở đây.
Một công nhân kiểu mẫu có nhiệm vụ mài giũa những chiến sĩ ‘thất lạc’, đồng chí Lâm Bố.
Anh ta trở lại để làm công việc càn quét hàng tháng.
Hắn lại còn thật sự gặp được hiện trường, có duyên vậy sao?
"Tất cả người ‘thất lạc’ vốn nằm trong danh sách chiến sĩ đứng ra đây cho tôi!"
Với sự trợ giúp của hệ thống phụ trợ, giọng nói bình tĩnh của Lâm Bố vang lên bên tai mọi người.
Vừa nói, Lâm Bố vừa mang theo mấy vạn chiến giáp cơ bản Ngân Hà phía sau bay từ đỉnh tấm chắn xuống.
Quần chúng ăn dưa vô tội dồn dập lùi về phía sau, mấy vạn người khác lần lượt tiến về phía trước, tạo thành một đội tứ đại phương đội chỉnh tề (một đội xếp từng 4 người một hàng).
Khoảng cách giữa mỗi người là 3m, điều này cho thấy hầu hết những người ‘thất lạc’ này đều được đào tạo bài bản, họ đều là những cựu chiến binh thực thụ.
"Quy tắc cũ, chiến giáp sẽ tự động nhận ra và phù hợp với cấp độ của mọi người và nó sẽ không thực sự để các bạn chết ở đây. Mọi người mặc nó vào và sau đó dùng hết toàn lực công kích tôi, cho đến khi tất cả bại dưới tay tôi, hoặc đánh gục tôi."
"Tôi sẽ không ỷ vào việc các bạn có trang bị mà bắt nạt. Bất kể ai tấn công tôi, chiến giáp huấn luyện viên đều có phân biệt cấp độ hiện tại của bạn và trang bị của tôi sẽ tự động đồng bộ hóa về cùng cấp."
Lâm Bố nói xong, hàng vạn chiến giáp cơ bản Ngân Hà bắt đầu bay về phía trước.
Nhưng ánh mắt anh ta chợt hướng về nơi khác.
Trần Phong đang lơ lửng ở đó xem náo nhiệt.
"Ai ở đằng kia? Qua đây!"
Cả vẻ mặt và giọng nói của Lâm Bố nghiêm túc.
Trần Phong sửng sốt, "Hả? Tôi không phải người ‘thất lạc’, anh luyện bọn họ thì cứ luyện, gọi tôi làm gì?"
Lâm Bố cười thâm thúy, "Cậu thuộc đơn vị nào? Đã mặc trang bị rồi thì cùng tới đi. Cậu thật may mắn, thường ngày tôi giảng bài không phải cứ tùy tiện muốn tới là được tới đâu."
Đúng lúc này, hệ thống liên lạc của Lâm Bố vang lên cảnh báo từ Viện nghiên cứu Chiến thần, "Trung tướng Lâm Bố, đó là Trần Phong! Đó là kế hoạch Chiến thần..."
Đùng!
Lâm Bố âm thầm nghiền nát thiết bị liên lạc trên chiến giáp cơ bản.
Tất nhiên anh ta biết đó là Trần Phong.
Nếu không, tại sao hôm nay anh ta lại ở đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận