Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 581: Da Mặt Dày Gấp Bội

Trần Phong chắp tay: "Bội phục, bội phục."
Đổng lão đầu cũng học theo bộ dáng của Trần Phong: "Đa tạ, đa tạ."
Trần Phong khóe miệng giật giật, mùi vị không đúng, vờ vịt lại gặp phải đối thủ.
Trần đại sư của thế kỷ 21 bày tỏ sự không phục: "Tại hạ mạo muội đến đây, đã quấy rầy nhiều, mong các hạ lượng thứ, lượng thứ."
Đổng lão đầu: "Tạ hạ là người làm khoa học, cung cấp hỗ trợ cho các chiến sĩ xông pha chiến đấu, vốn là việc tận nghĩa."
Trần Phong: "Vậy thì tại hạ sẽ đi thẳng vào vấn đề."
Đồng lão đầu: "Các hạ cứ nói, đừng ngại, đừng ngại."
"Chúng ta có thể nói chuyện một cách bình thường được không?"
"Là cậu bắt đầu trước."
"Ông là Đổng lão tiên sinh, ủy viên luân phiên ủy ban điều hành khoa học, ông có thể có chút mặt mũi được không?"
"Cậu là tướng quân Trần Phong, là đoàn trưởng thống lĩnh quân đoàn 40 triệu người khổng lồ, cậu có thể đứng đắn một chút được không?"
Trần Phong: "Đưa tôi đến chỗ hạch tâm siêu não của trí tuệ tối cao Phồn Tinh đi."
Đông Sơn: "Không rảnh."
"Rảnh rỗi chơi mấy cái trò ám toán, rảnh rỗi tự mình làm mình ngất xỉu ròng rã bốn tiếng đồng hồ, mà không rảnh đưa tôi đến chỗ hạch tâm siêu não à?"
"Vừa rồi tính đi tính lại thì cũng vừa tròn 6 tiếng, không thể gọi là tự mình làm mình ngất xỉu được, chẳng qua là làm việc quá mệt nhọc, cần ngủ một giấc thật say mà thôi."
Trần Phong: "..."
Tôi phục rồi.
Càng già càng quỷ, lần này da mặt dày gấp bội lần trước, cực kỳ khó đối phó.
"Được rồi, không nói giỡn nữa. Tôi nghiêm túc đấy, nếu ông thực sự không rảnh thì ủy quyền cho tôi rồi tôi tự đi."
Đổng lão đầu mỉm cười, sau đó lắc đầu nguầy nguậy: "Như vậy cũng không được."
Trần Phong trợn mắt: "Tôi cần một lý do."
Đổng Sơn: "Tôi cũng cần cậu cho tôi một lý do xác thực."
"Trước khi lên đường, chẳng phải tôi đã gửi báo cáo rồi à? Tôi có một hạng mục nghiên cứu cá nhân cần phải thực hiện."
Đổng Sơn: "Với tư cách là người phụ trách ủy ban điều hành khoa học, tôi có quyền biết hạng mục mà cậu sẽ thực hiện là gì, sau đó mới quyết định mức hỗ trợ nào cho cậu. Tôi nghĩ cậu chắc chắn là hiểu được tầm quan trọng của bộ não trí tuệ tối cao đối với nhân loại. Tôi nhất định phải yêu cầu cậu cung cấp cho tôi một thứ gì đó có lực, sau đó lại thảo luận với ủy ban khoa học, cuối cùng phải do ủy ban khoa học và ủy ban quan chấp chính thông qua thì mới được."
Trần Phong sắc mặt suy sụp.
Đàm phán không thành, thật dễ dàng.
Nói là sập, sập, không cần bất cứ cái gì làm nền.
Nhìn thấy Trần Phong ỉu xìu, Đông Sơn thừa thắng xông lên, tâm trạng cực kỳ hưng phấn, nói lèo một hơi.
"Không phải tôi muốn gây khó dễ cho cậu, càng không phải mắt tôi cao hơn đỉnh đầu. Không thể nghi ngờ, chiến sĩ chính là một nghề nghiệp vĩ đại, không ai có thể phủ nhận điều này. Nhưng người nào chuyên nghiệp nấy(*), các cậu có thứ mà các cậu am hiểu, và thứ mà các cậu am hiểu chính là chiến tranh.
(*)
术业有专攻

( thuật nghiệp hữu chuyên công): mang nghĩa, mỗi ngành mỗi nghề đều có lĩnh vực chuyên môn riêng.
Khi chiến tranh nổ ra, những người lính thì chiến đấu ở phía trước, chiến đấu với kẻ thù để giành lại mạng sống. Còn chúng tôi thì cũng sẽ cung cấp cho các cậu những trang bị tốt nhất, hệ thống cấp cứu chiến trường tốt nhất, dịch vụ y tế tốt nhất ở hậu phương. Các cậu có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào, mà chúng tôi cũng chẳng thể sống nhơn nhởn một mình.
Những người làm nghiên cứu khoa học như chúng tôi cũng có những gì chúng tôi am hiểu, chính là sáng tạo. Chiến trường của chúng tôi không nằm ở tiền tuyến, mà là trong phòng thí nghiệm của chúng tôi. Vì vậy, tôi tha thứ cho cậu về những câu nói tự phụ của cậu, không so đo với ý đồ của một chiến sĩ như cậu lại muốn nhúng chàm nghiên cứu khoa học, không so đo sự kiêu ngạo và ngu dốt của cậu.
Thật đấy, Trần tướng quân. Điều mà cậu nên làm là dẫn dắt quân đoàn đập nồi chiến đấu với kẻ thù một cách anh dũng. Cậu có gen giống hệt nhà hiền triết Trần Phong. Cậu cũng đã thể hiện thiên phú chiến tranh của mình, cũng có cơ hội trở thành lãnh tụ quân sự vĩ đại nhất của nhân loại xưa nay.
Đến lúc đó, nếu như cậu cần, tôi có thể đến quân đoàn của cậu làm cố vấn khoa học. Tôi nguyện ý giao tính mạng của mình cho cậu. Cho dù thua trận, tôi cùng cậu chết ở tiền tuyến, thì tuyệt đối sẽ không nói hai lời.
Nhưng cậu không nên gạt cấp dưới của mình sang một bên, giao phó mạng sống của mọi người cho cấp dưới của cậu, rồi chạy đến pháo đài Tinh Phong để lãng phí thời gian. Điều này thật đáng xấu hổ, dường như cũng lộ ra rằng cậu là một người dốt nát. Cậu hẳn rất rõ rằng một học giả thành thục cần phải trải qua một quá trình nghiên cứu lâu dài như thế nào, chỉ có nền tảng đủ kiến thức thì mới đủ điều kiện để thực hiện bước sáng tạo của hạng mục sáng tạo.
Một người không chuyên nghiệp lại lao vào nghiên cứu khoa học, đây chính là một sự lãng phí tài nguyên. Nhân đây, tôi phải nói với cậu biết một sự thật. Hạch tâm trí não của trí tuệ tối cao Phồn Tinh có mức phản ứng năng lượng cực mạnh, nhiệt độ vượt quá lõi của mặt trời.
Cho dù độ thức tỉnh gen của cậu cao tới 36,73%, lại mặc thêm một bộ giáp Titan có cấp độ bảo vệ gấp mười lần chiến giáp Ngân Hà, thì thời gian sống sót của cậu trong phòng hạch tâm siêu não cũng chỉ có thể kéo dài trong một phần trăm giây.
Cho nên, nếu cậu nhất quyết muốn đi vào. Chúng ta nhất định phải thảo luận với Phồn Tinh, để cô ấy giảm sức mạnh tính toán bên ngoài xuống 1% so với bình thường, tắt hơn 99% công suất. Nhưng..."
Trần Phong: "Nhưng điều này cũng có nghĩa là nhân loại có cơ hội đóng cửa Phồn Tinh mãi mãi?"
"Đúng vậy, đây là một trong số những lý do. Dù sao thì Phồn Tinh là trí thông minh lượng tử, không phải là con người, nên cô ấy sẽ không đồng ý yêu cầu này. Thứ hai, cho dù cô ấy đồng ý, thì khi chúng ta sẽ đóng lại khả năng tính toán, sau đó lại khởi động lại, ít nhất sẽ mất ba ngày. Trong ba ngày này, cậu có biết có bao nhiêu hạng mục sẽ bị đình trệ vì mất khả năng tính toán không?
Chỉ vì nhu cầu nghiên cứu cá nhân lố bịch và buồn cười của cậu, mà chúng tôi cần phải trả một cái giá lớn như vậy sao? Tôi xin cậu hãy tỉnh táo một chút, cậu là một chiến sĩ chỉ có trình độ văn hóa tốt nghiệp phổ thông trung học, không phải là một người nắm giữ kiến thức phong phú, mà có thể sáng tạo ra một thành quả khoa học chỉ với một người là cậu được."
Đổng lão đầu nói xong, nhìn Trần Phong với đôi mắt sáng rực, không nói gì thêm nữa.
Trần Phong sững người một lúc lâu, rồi nói: "Tôi không biết phải giải thích thế nào với ông, nhưng trong đầu tôi thực sự có một số linh cảm và ý tưởng rất đặc biệt."
Đổng lão đầu ngửa mặt nhìn trời, cười dài: "Hahahaha, đừng đùa cợt tôi. Tôi là Đổng Sơn! Nhà khoa học được công nhận trong 30 lĩnh vực từ vật liệu sinh học polime, vật liệu kim loại, vật liệu nguyên tố, năng lượng hạt quark, năng lượng sinh học, cơ học hợp nhất, v.v.
Những hạng mục mà tôi từng gặp còn nhiều hơn cả cơm mà cậu ăn. Những nhà nghiên cứu trẻ thiên tài mà tôi từng gặp còn nhiều hơn những người cậu quen biết. Cậu nói với tôi là cậu có linh cảm? Cậu có ý tưởng? Ý tưởng cái rắm ấy.
Cái gọi là bản chất của khoa học, xưa nay chưa bao giờ là vận may cả. Mà nó là sự tôi luyện bồi đắp của vô số kiến thức tích lũy trong đầu, thông qua vô số phản ứng lượng tử dường như ngẫu nhiên trong não, và thông qua tia lửa tư duy được nhen nhóm trong vô số vụ va chạm! Cậu thì biết cái quái gì chứ!"
Bàn tay Trần Phong lặng lẽ đè lên bàn làm việc, để lại một vết hằn dấu bàn tay sâu hai tấc.
Đổng Sơn lão đầu: "Xin lỗi, tôi sẽ sửa lại lời nói của mình một chút. Tóm lại, tôi rất cảm ơn Trần tướng quân cậu đã hỗ trợ nghiên cứu khoa học. Tôi cũng chỉ từ cương vị của một người chịu trách nhiệm về khoa học mà cho một lời khuyên nho nhỏ mà thôi."
Trần Phong thu tay lại.
Coi như lão già chết tiệt này biết thức thời, nếu không thì hôm nay sẽ không tránh khỏi đổ máu tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận