Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 445: Không Dám Trèo Cao

Laursen và những người khác sửng sốt, bọn họ đến quá vội vàng, dù sao bọn họ cũng quên mất chuyện này, trước đó không ngờ Trần Phong lại “trốn” trong phòng VIP.
Nếu chờ ở đại sảnh, bọn họ có thể trực tiếp vây quanh, nhưng bây giờ hắn lại ở phòng VIP.
Nếu không có vé máy bay, chuyện này sẽ là đột nhập bất hợp pháp.
Nhưng nhiều người như vậy lại không thể không có việc gì mà đi mua mỗi người một vé hạng thương gia, mọi thứ đóng băng ngay tại chỗ.
70 - 80 người tập trung xung quanh cửa, một số bắt đầu gõ điện thoại cho người phụ trách sân bay, một số chia sẻ với người giám sát và nhân viên đang cản đường rằng đây là một sự kiện lớn liên quan đến cộng đồng khoa học và công nghệ toàn cầu, mong các người đừng đứng cản bánh xe lịch sử.
Về phần mọi người nói về sự kiện lớn, thực ra cũng không mấy ai hiểu đó là chuyện gì, lớn đến thế nào, nhưng để người của Linton căng thẳng như vậy, chắc là chuyện không nhỏ.
Dù sao rất nhiều người đến như vậy thì dù là chuyện từng nhỏ, thì bây giờ cũng đã trở thành lớn.
Những người khác đang vẫy tay và hét lên với Trần Phong, trong khoảng cách 20m.
Thực ra Trần Phong đã sớm để ý đến những người này nhưng bộ phim trước mắt hắn sắp đến hồi kết.
Nhìn vào thanh tiến trình của bộ phim, tốt, còn mười phút nữa, vừa vặn.
Trần Phong tăng âm lượng và tiếp tục xem nó một cách thích thú.
Hắn đã dự đoán rằng "Những Phỏng Đoán Của Kẻ Điên 2.0" sẽ thay đổi tình hình, nhưng hắn nghĩ có thể mất vài ngày để lên men, và sau đó hắn đã ngồi xuống vững ở Los Angeles, chờ những con cá mắc câu tự chui đầu vào lưới.
Kết quả là hắn bị chặn ở sân bay, hắn thật sự khá bất ngờ.
Đại sảnh sân bay có người ra vào, không ít người dần dần chú ý tới hoàn cảnh bên đây.
Một số hành khách ban đầu muốn vào phòng VIP cũng đã nhận ra danh tính của những ông già, bà già cản đường ấy.
Họ vừa hồi hộp vừa phấn khích, nhưng cũng co ro không dám đến gần, luẩn quẩn trong đầu không biết nên đến gần và làm sao để tạo ấn tượng tốt trong lòng những người nọ.
Nhưng trong lòng họ không khỏi cảm thấy tò mò.
Những người kia, lịch trình thông thường cũng đã đầy ắp, thậm chí là bàn chuyện hợp tác kinh doanh, cũng phải xếp hàng để có cuộc hẹn với những học giả hàng đầu đó, tại sao nhiều nhân sĩ giới học thuật lại tụ tập chạy đến nơi này như vậy?
Cuối cùng, mười phút sau, khi người phụ trách quản lý sân bay không chịu được áp lực, chỉ có thể để bọn họ đi, Trần Phong mới chậm rãi đứng dậy.
Hắn quay đầu nhìn về phía này, giả vờ ngạc nhiên, vừa đi vừa tháo tai nghe, bước nhanh ra ngoài.
Khi tiến lại gần, Trần Phong nhìn Laursen, Ilan và những người khác, gãi đầu, "Mọi người, có chuyện gì vậy?"
Những người đi đường vốn đang lén lút nhìn về phía này đều ngẩn ra.
Cái quái gì thế?
Thanh niên có gương mặt gốc Hoa kia là ai?
Mười vạn câu hỏi vì sao dâng lên trong lòng mọi người.
Chỉ có một số người thạo tin lần lượt nhận ra Trần Phong.
Đây là vị nhạc sĩ người Trung Quốc đã sử dụng dù lượn Delta wing và bất ngờ xuất hiện để cứu người trên chiếc trực thăng và viết “Những Phỏng Đoán Của Kẻ Điên”.
Không ai không phủ nhận thành tích của hắn nhưng không có lý do gì để nhóm đại gia học thuật này lại nhiệt tình với hắn như vậy.
Không ai quan tâm quần chúng ăn dưa đang nghĩ gì. Laursen đang điên cuồng sắp xếp ngôn ngữ, cố gắng giải quyết "hiểu lầm" ngày hôm qua càng nhanh càng tốt.
Anh ta tiến tới gần, “Trần tiên sinh, chuyện kia…”
"Có chuyện gì thì mời trực tiếp nói thẳng, tôi phải trở lại vũng lầy học thuật màu đen để tìm những người tài giỏi không được trọng dụng, nếu anh muốn mời tôi tham gia với các anh thì không cần phải làm như vậy, cao quá tôi trèo không lên."
Tình cảnh có chút lúng túng.
Nhưng trên thực tế, những người này không biết Trần Phong nói những lời đó là từ đáy lòng.
Trong đầu hắn chứa những thứ này, nhưng hiện tại hắn lại chưa từng tự mình tham gia một ngày nghiên cứu khoa học nào, bảo hắn tiến vào phòng thí nghiệm mặc áo blouse trắng, đụng vào bất kỳ thứ gì cũng có thể gây nổ, cho hắn dẫn đầu một đội dự án, không có trợ thủ sợ rằng mở miệng nói một câu cũng khó, bảo hắn đi giảng dạy người khác, thậm chí có thể vô tình nói kiến thức của thế kỷ 31, chắc mọi thứ hoàn toàn hỏng mất.
Cao quá hắn thật sự trèo không lên.
Nhưng những người khác không nghĩ như vậy, chỉ coi là hắn vẫn còn tức giận.
Rõ ràng, Trần Phong đã sử dụng hai bộ “Phỏng Đoán” để vẽ một ranh giới khoa học rõ ràng và hữu hình bằng một tay.
Hiện nay, chìa khóa cánh cửa dẫn vào lãnh địa này hoàn toàn thuộc về hắn, không ai có thể thèm muốn, chỉ có thể hấp thu một ít dưỡng chất từ nước chảy qua kẽ tay mà thôi.
Nếu để hắn cứ rời đi với sự phẫn uất như thế này, nhỡ đâu hắn thật sự mang những người Trung Quốc như hắn rời xa bọn họ thì sao.
Sau đó, bọn họ có còn dám nói nước Mỹ nắm giữ năng lực nghiên cứu khoa học cao nhất thế giới nữa không?
Rồi bên kia người người đều nhìn bọn họ với ánh mắt cừu hận vì một dấu mốc lịch sử không thể lật lại thì sao?
Những người ở viện Linton bắt đầu hoảng sợ.
Những người khác ở phía sau cũng dần dần ngửi thấy mùi không ổn.
Khoan đã, hắn vừa nói rằng cao quá trèo không lên, hình như là bao gồm tất cả bọn họ!
Trần Phong chăm chú quan sát mọi thứ hiện trường, khóe miệng dần hiện lên một nụ cười.
Rốt cuộc, các nhà khoa học hàng đầu có phần khác biệt so với những người bình thường.
Năng lượng của con người luôn có hạn, chỉ tập trung vào một lĩnh vực nhất định, và thường bộc lộ sự thiếu sót trong lĩnh vực khác.
Ví dụ như EQ.
Kỹ năng diễn xuất của họ rất kém, dù cố gắng che giấu những sự mất mát và lo lắng vẫn hiện lên trên bề mặt.
Trần Phong cảm thấy đã gần đến lúc.
Hắn nhìn xuống đồng hồ, "Còn một tiếng nữa là máy bay của tôi cất cánh. Chúng ta qua đó trò chuyện đi. Ở đây nhiều người như vậy, hơn nữa cản đường người khác là điều không tốt."
Mọi việc đột ngột xoay chuyển, Laursen và những người khác vui mừng khôn xiết, "Được, được."
Laursen nháy mắt, các nhân viên Linton theo sau ngay lập tức chạy đến quán cà phê sân bay và dọn dẹp địa điểm.
Mọi người bắt đầu trông có vẻ hỗn loạn, nhưng thật ra bọn họ đang bước ngay ngắn về phía quán cà phê.
"Đúng rồi, mọi người nghĩ sao về "những Phỏng Đoán Của Kẻ Điên 2.0"? Sau khi tôi viết ra những điều mình tính toán, tôi hy vọng ai đó có thể giúp tôi chứng minh nó là đúng hay sai."
Trên đường đi, Trần Phong thuận miệng hỏi mọi người một câu.
Đối mặt với những kiến thức cao siêu trong phiên bản 2.0, tuy tất cả đều là người trong ngành nhưng bọn họ vẫn đang trong bước đầu tiếp thu, Trần Phong yêu cầu họ bày tỏ suy nghĩ của mình, họ không thể phát biểu, vì tất cả đều chưa rõ ràng về nó, chỉ là mức độ hiểu biết sâu hơn người thường rất nhiều mà thôi.
Nhưng để tiêu hóa hoàn toàn những điều này, họ vẫn cần thời gian, bây giờ họ không dám nói.
Tuy nhiên, một học giả đã kịp thời thay đổi chủ đề, "Trần tiên sinh, trên thực tế, chúng tôi rất muốn biết ông đã hoàn thành quá trình tính toán và đưa ra kết luận như thế nào. Trung Quốc đã âm thầm xây dựng một phòng thí nghiệm bí mật lớn sao?"
Trần Phong cười nhạt một tiếng, chỉ vào đầu mình, sau đó lấy ra một quyển sổ cùng giấy ra.
"Hiện tại không có phòng thí nghiệm nào cả. Dù có sửa chữa đi chăng nữa thì nó cũng sẽ không phải là phòng thí nghiệm bí mật. Bạn đã thấy phong cách của tôi, mọi thứ đều công khai, không có ai sẽ không biết về nó cả. Mọi quy trình và kết luận của tôi đều xuất phát từ cái này rồi đến cái kia.”
Hắn chỉ vào giấy bút và đầu của mình.
Trần Phong cười híp mắt.
Hì hì ~~
Xuất hiện rồi, hơi thở quen thuộc đến lạ.
Tất cả các bạn đều là những người thông minh, hắn không cần giải thích từng chút một.
Họ sẽ sử dụng bộ não của mình để phân tích quá trình tính toán "Những Phỏng Đoán Của Kẻ Điên 2.0".
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, kiến thức lý thuyết mà Trần Phong tiết lộ trong đó dường như thực sự không cần phòng thực nghiệm luận chứng, và không một phòng thí nghiệm vật lý năng lượng cao nào có thể làm được điều đó bây giờ.
Vì vậy, hắn thực sự chỉ tìm ra sự thật thông qua bộ não của mình, và sau đó tính toán nó từng bước?
Trước đây, một số người ở Trung Quốc đã so sánh hắn với Einstein và Archimedes, còn Boston thì vẫn chế nhạo, cho rằng người Trung Quốc quá tự mãn và vô liêm sỉ.
Bây giờ họ lờ mờ hiểu rằng họ có thể phải thêm một Planck khác.
Sau một trăm năm trôi qua, liệu thực sự có một cái tên Trung Quốc đứng trên đỉnh cao của khoa học?
Nhìn thấy đám người này kinh ngạc như chưa từng va chạm xã hội, Trần Phong cười cười, không nói gì, ‘đừng sợ, đây mới chỉ là bắt đầu’.
Các điểm kiến thức hắn đưa vào bộ “Phỏng Đoán 2.0” đều được chọn lọc kỹ càng.
Ở một mức độ nhất định, thực sự không cần sự hỗ trợ của dữ liệu thực nghiệm, chỉ cần bộ não suy nghĩ về nó, đồng thời hoàn thiện logic, nó có thể là một nút chính có thể định hướng bằng cách tự biện minh cho chính nó.
Những điểm kiến thức ấy xuất hiện ở thời đại bây giờ, vừa hợp lý vừa bất ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận